“Ngô đại ca, huynh không biết những năm này Chu ca nhi sống khổ cỡ nào đâu, người trong thôn đều nói số mệnh ta không tốt, nhưng ta cảm thấy Chu ca nhi mới là như vậy, ít nhất ta còn có cha thương, Chu ca nhi thì không có ai thương cả. Nhưng bây giờ thì tốt rồi, Chu ca nhi có biểu ca là huynh, Chu a bà không thể bắt cậu ấy làm việc, cũng không thể gả cậu ấy cho Tiền lão gia nữa.”
Lâm A Mặc vui vẻ không ngừng líu lo, con người cậu có một tật xấu, vui vẻ hay không vui vẻ đều thích nói chuyện.
Lâm Thiên Bảo cũng nói nhiều giống như ca ca mình, luôn miệng phụ họa ca ca, trái một câu ‘Ngô ca ca, đúng là như vậy!’, phải một câu ‘ca ca nói rất đúng!’, hệt như một nhóc theo đuôi.
Ngô Kình Viễn rất thích tính cách của ba cha con nhà họ Lâm, đặc biệt là Lâm A Mặc, tính cách cởi mở khiến trên khuôn mặt cậu luôn mang theo tươi cười vui vẻ, cũng khiến cho đáy lòng người nhìn thấy khẽ rung rinh tựa như cánh hoa nở rộ trong làn gió nhẹ.
“Có thể kể cho ta nghe chuyện của Chu ca nhi không? Kể về chuyện trước kia của các cậu...”
Thuốc vẫn chưa sắc xong, trong lúc rảnh rỗi, anh vừa ăn cơm vừa trò chuyện.
Nói là trò chuyện, thật ra hầu như đều là nghe Lâm A Mặc nói, bởi vì thiếu niên thật sự có rất nhiều lời để nói, chỉ cần tìm một chủ đề, cậu có thể nói cả một buổi sáng, giống như đậu đổ ống trúc, nói hết chuyện từ nhỏ đến lớn của Chu ca nhi ra.
Mặc dù thoạt nghe mười hai năm có vẻ rất lâu, nhưng thật ra cũng không có quá nhiều chuyện, điều mà Lâm A Mặc nói nhiều nhất chính là từ nhỏ Chu ca nhi đã phải chịu khổ mà lớn lên, cùng với chuyện tình cảm giữa Chu ca nhi và Trương Đại Trụ.
“Ngô đại ca, Đại Trụ ca là một người đàn ông rất tốt, huynh ấy rất thích Chu ca nhi, nếu không phải vì cưới Chu ca nhi, con của huynh ấy cũng mấy tuổi rồi, nếu huynh không tin, tùy tiện hỏi một người trong thôn là biết, Đại Trụ ca thật sự là một người rất tốt, vừa thật thà vừa giỏi làm việc, còn một lòng một dạ với Chu ca nhi...”
Nói tới lời cuối cùng, Lâm A Mặc lén lút quan sát biểu cảm của Ngô Kình Viễn, không ngừng nói tốt cho Trương Đại Trụ.
Bây giờ Ngô Kình Viễn đã coi như là trưởng bối của Chu ca nhi, Trương Đại Trụ muốn cưới Chu ca nhi, vậy phải qua được cửa ải Ngô Kình Viễn này.
“Cậu đối với Chu ca nhi thật tốt, vừa ra mặt giúp cậu ấy lại vừa làm mối cho cậu ấy.”
Sao Ngô Kình Viễn có thể không nhìn ra suy nghĩ của cậu, không nhịn được trêu đùa.
“Chu ca nhi cũng đối với ta rất tốt, khi còn bé đã cứu mạng ta đấy, ta... ta không làm mối, lời ta nói đều là sự thật, Chu ca nhi cũng... cũng rất thích Đại Trụ ca...”
Nhìn thấy vẻ mặt trêu đùa trên khuôn mặt đẹp trai của Ngô Kình Viễn, Lâm A Mặc lập tức phản ứng lại, sau đó đỏ mặt lắp ba lắp bắp giải thích.
Làm mối giúp người ta là chuyện mà các đại thẩm đã thành thân mới có thể làm, một tiểu ca nhi chưa lập gia đình như cậu lại nối dây tơ hồng giúp người ta, nếu truyền ra ngoài sẽ khiến người ta chê cười, đúng là nhất thời vui vẻ, lại quên luôn quy củ rồi!
Cậu buồn phiền không thôi, lại thấy mình càng giải thích, nụ cười trên mặt Ngô Kình Viễn càng sâu, khuôn mặt cậu càng đỏ hơn.
Cho dù tính cách cậu hướng ngoại hoạt bát cỡ nào, giờ phút này cũng vô cùng xấu hổ, vội vàng để lại một câu ‘Ngô đại ca, huynh sắc thuốc đi, ta và đệ đệ đi xem Chu ca nhi thế nào’, sau đó vội vàng đứng dậy, lôi kéo Lâm Thiên Bảo nhảy xuống bậc thềm chuồn đi.
Lâm Thiên Bảo bỗng nhiên bị kéo chạy đi, bước chân lảo đảo không ngừng hô vang ‘ca ca chậm một chút!’, Lâm A Mặc lại không chậm được, hai tai đỏ bừng vừa thúc giục ‘nhanh lên!’ vừa tiếp tục chạy đi.
Đợi bóng lưng hai huynh đệ biến mất ở chỗ rẽ của viện tử, Ngô Kình Viễn vẫn còn có thể nghe thấy tiếng nói trong trẻo chỉ thuộc về thiếu niên này.
Thu hồi tầm mắt, tâm trạng vui vẻ nhét thêm mấy cây củi vào trong đống lửa, anh bỗng cảm thấy mong chờ cuộc sống tại thôn Liễu Thụ trong tương lai.