Chương 49: Thành công nhận người thân (2)

“Tốt tốt tốt, đứa nhỏ Chu ca nhi này cũng là số khổ, về sau có cậu chăm sóc cũng rất tốt, không sao cả, trong khoảng thời gian này các cậu cứ ở nhà của đại thúc, muốn ở bao lâu cũng được...”

Nghe Lâm A Mặc nói hai người muốn ở lại nhà hắn một thời gian ngắn, Lâm Lão Căn không chút do dự lập tức đồng ý.

Nhưng Lâm bà bà ở bên cạnh nghe vậy lại nghiêm mặt, ‘bịch’ một tiếng ném thùng gỗ trên tay xuống đất, dọa mọi người nhảy dựng lên, bà ta không vui lườm Lâm Lão Căn, hiển nhiên rất bất mãn với việc Lâm Lão Căn giúp đỡ hai người này, cho hai người này ăn chùa ở chùa.

“Ngô huynh đệ, ngại quá, tay mẹ ta không tốt, dọa các cậu rồi, A Mặc, trước tiên con mang Chu ca nhi về phòng cất đồ đạc đi.”

Lâm Lão Căn là một người thần kinh thô, cũng không hiểu rõ ý tứ của mẹ mình, cười ngây ngô vừa xin lỗi vừa dặn dò.

“Cảm ơn Lâm thúc, nơi này của ta có một ít bạc, xin thúc nhận lấy, coi như tiền ăn của ta và Chu ca nhi, làm phiền các thúc rồi.”

Ngô Kình Viễn hiểu rõ tâm lý của Lâm bà bà, anh cũng không muốn Lâm Lão Căn khó xử, biết điều lấy ra hai lượng bạc, cứng rắn nhét vào tay Lâm Lão Căn, vậy mới khiến sắc mặt Lâm bà bà đứng bên cạnh tốt hơn một chút.

Cho dù bây giờ Lâm Lão Căn sẽ không đưa bạc này cho bà ta, nhưng về sau bà ta vẫn có thể nghĩ cách khiến con trai lấy bạc ra, không giống với việc cho Ngô Kình Viễn ăn chùa ở chùa.

“Vợ thằng hai, nhìn cái gì vậy, còn không mau đi làm việc, cái thứ chỉ biết lười biếng không biết đẻ trứng...”

Nhưng mà, trông thấy hành vi đưa bạc cho Lâm A Mặc của Lâm Lão Căn, sắc mặt Lâm bà bà đen lại, giận không có chỗ trút ra.

Thầm mắng một câu đồ vô dụng, sau đó vừa tức miệng mắng chửi con dâu vừa quay người vào nhà, không cách nào nắm chắc lão đại Lâm Lão Căn ngốc nghếch không hiểu chuyện này, nhưng nắm chắc một nhà lão nhị, bà ta vẫn suôn sẻ không vấn đề gì.

Thời đại này coi trọng chữ hiếu, bình thường tiểu bối đều không dám tranh cãi với trưởng bối, hơn nữa nàng dâu nhị phòng gả vào nhà họ Lâm nhiều năm nhưng không sinh được con trai, lại càng không có địa vị, không dám cãi lại bà ta, cúi đầu kéo hai cô con gái nhặt chiếc thùng gỗ Lâm bà bà vừa ném xuống đất rồi đi làm việc.

Mà lão nhị thấy vậy thì mím chặt môi, sắc mặt rất khó coi, mặc dù không nói chuyện, nhưng lại cướp lấy thùng gỗ trong tay vợ mình, buồn bực xách đi múc nước, Vương thị lau khóe mắt, sau đó dẫn hai người con gái đi vào nhà bếp.

Lão tam nhà họ Lâm vẫn luôn ngồi bên cạnh hóng chuyện không hề lên tiếng.

Nụ cười trên khuôn mặt khờ ngốc của Lâm Lão Căn cũng tắt ngúm, nói với tiểu ca nhi nhà mình: “A Mặc, đi giúp thẩm con...”

“Vâng cha.”

Lâm A Mặc nghe lời gật đầu, dìu Chu ca nhi vào phòng, sau đó đi giúp đỡ làm việc.

Lâm Thiên Bảo cũng hiểu chuyện tiến vào nhà bếp, trên cơ bản trẻ con nông thôn không tồn tại quy củ ‘quân tử tránh xa nhà bếp’ gì cả, đàn ông con trai cũng vào nhà bếp làm việc bình thường.

Người nhà họ Lâm đều bận rộn, Ngô Kình Viễn cũng không nhàn rỗi, cầm thuốc trước đó Lâm A Mặc bốc cho Chu ca nhi đi sắc.

Dị năng của anh rất nghịch thiên, ngay cả gãy tay cũng có thể nối liền chữa khỏi, nhưng chỉ có thể chữa trị ngoại thương, chứ cơ thể suy nhược, từ nhỏ đã bị bóc lột làm việc giống như Chu ca nhi này thì không thể lập tức chữa khỏi, chỉ có thể từ từ vận chuyển dị năng, uống thuốc điều dưỡng.

Bởi vì sắc thuốc tốn thời gian, cần người trông coi, cho nên Ngô Kình Viễn không ngồi bàn ăn cơm cùng nhà họ Lâm, cơm là hai huynh đệ Lâm Thiên Bảo và Lâm A Mặc bưng tới cho anh.

Bây giờ Chu ca nhi đã nhận thân với Ngô Kình Viễn, thoát khỏi biển khổ mang tên nhà họ Chu, Lâm A Mặc còn vui vẻ hơn bản thân Chu ca nhi, đến bây giờ trên mặt vẫn còn mang theo tươi cười.