Chương 47: Chứng cứ nhận người thân (3)

Ngô Kình Viễn vừa nói vừa mượn quần áo che chắn, lấy từ trong không gian ra một bức ảnh chụp đen trắng mà Chu Đại Ngưu cố ý cho anh trước khi xuyên qua, đây là để phòng ngừa bất trắc, ngoài vết bớt ra, nó cũng là bằng chứng tiện cho việc tìm kiếm xác nhận.

Dòng chảy thời gian của cổ đại này không giống với hiện đại, nạn đói chỉ mới trôi qua mười hai năm, đa số thôn dân trong thôn đều từng gặp Chu Đại Ngưu, chỉ cần thôn dân xác nhận ông Chu trong bức ảnh và ca ca Chu Đại Ngưu của Chu ca nhi là cùng một người, như vậy không cần chứng cứ gì khác nữa, chắc chắn Chu ca nhi chính là Chu Phúc Hỉ!

Trông thấy Ngô Kình Viễn thật sự lấy đồ vật ra, thôn dân đều cực kỳ tò mò, Chu thái bà kia cũng xách váy chạy tới, theo đó còn có con trai và con dâu của bà ta.

Mọi người đi đến trước mặt trưởng thôn, vừa trông thấy bức ảnh trong tay trưởng thôn, lập tức kinh ngạc thốt lên.

“Ôi chao, mọi người mau xem xem, là Chu Đại Ngưu, chính là Chu Đại Ngưu!”

“Đúng thật rồi, tranh này vẽ giống như đúc, đúng là thần kỳ mà...”

“Đúng vậy, vẽ giống quá đi, hệt như người thật vậy, ta chưa từng thấy đâu...”

Mặc dù ảnh chụp mà Ngô Kình Viễn lấy ra rất mới lạ, nhưng cũng chỉ là mới lạ mà thôi, một bức ảnh sẽ không quá khác thường, mọi người sẽ không coi anh là yêu quái, trái lại ai nấy đều nhìn chằm chằm bức ảnh sinh động như thật, hưng phấn líu ra líu ríu thảo luận.

Nhưng cho dù thảo luận như thế nào, chỉ cần là người lúc trước từng gặp Chu Đại Ngưu, nhìn thấy ảnh chụp này là có thể làm chứng giúp anh, người bên trong bức ảnh này thật sự là ca ca Chu Đại Ngưu của Chu ca nhi!

“Giống quá, giống quá, giống y xì đúc luôn, Chu ca nhi, mau tới xem xem, đây chính là ca ca cháu, cháu nhìn xem có ấn tượng không...”

Lão trưởng thôn cũng nở nụ cười, ông ta cũng là người từng gặp Chu Đại Ngưu, liếc một cái là có thể nhận ra, vội vàng đưa bức ảnh tới cho Chu ca nhi xem.

Lúc này Chu ca nhi đã hoàn toàn choáng váng, cậu không ngờ mình vẫn còn người thân, bây giờ còn tới tìm mình.

Chậm rãi nhận lấy bức ảnh, nhìn người bên trong ảnh, trong miệng cậu nỉ non một tiếng ‘ca ca...’, sau đó hai mắt đỏ bừng, thoáng cái đã khóc nấc lên.

Mặc dù lúc trước khi hai huynh đệ chia lìa cậu còn nhỏ tuổi, nhưng vẫn loáng thoáng nhớ được một chút, bức ảnh sinh động như thật lập tức khơi dậy trí nhớ của cậu.

Người nhà của cậu tới tìm cậu rồi...

“Không, không thể nào, đây nhất định là giả, lúc trước khi Chu Đại Ngưu ở nhà ta nói thân thích nhà hắn đều chết hết rồi, chỉ còn lại hai người bọn họ mà thôi, chuyện này là không thể nào, trưởng thôn, không thể nào, Chu ca nhi nhà ta không có quan hệ gì với cậu ta...”

Chu thái bà nhìn chằm chằm bức ảnh, mặt già lập tức trắng bệch, hoảng hốt lắc đầu giãy giụa lần cuối, Chu ca nhi bị đón đi, vậy ba mươi lượng bạc sính lễ của bà ta phải làm thế nào?

“Đủ rồi Chu thái bà, người ta đã lấy chứng cứ ra rồi, bà còn giở trò chơi xấu gì nữa, nếu bà còn ầm ĩ nữa, cũng đừng trách trưởng thôn ta không khách sáo, thôn Liễu Thụ chúng ta nhiều người, cũng không cần một hộ nhà bà!”

Trưởng thôn nghiêm mặt, rất không kiên nhẫn nói ra, bình thường bà già này đã không ít lần tìm phiền phức cho ông ta, ngày thường hà khắc với Chu ca nhi thì cũng thôi đi, bây giờ người thân của người ta đã tìm tới rồi, lại còn muốn bán tiểu ca nhi nhà người ta ngay trước mặt người ta, đúng là không biết điều.

Không thấy huynh đệ họ Ngô này không dễ dây vào à, thật sự ầm ĩ lớn chuyện, tiểu ca nhi nhà người ta bị nhà họ Chu bà sai khiến như hạ nhân nhiều năm như vậy, há có thể bỏ qua? Đúng là bà già không hiểu chuyện!

Con dâu bà ta cũng kéo kéo góc áo của bà ta, ra hiệu bà ta đừng nói nữa, có thôn dân làm chứng, bức ảnh của Ngô Kình Viễn có sức thuyết phục hơn bất kỳ tín vật gì!