Phạm vi trăm dặm quanh đây, không người nào không biết cửa hàng lương thực Tiền Ký ở trấn trên, đó là cửa hàng lương thực lớn nhất trấn Thạch Kiều, thân là ông chủ của cửa hàng lương thực Tiền Ký, không còn gì để nghi ngờ, Tiền lão gia chính là thổ tài chủ, viên ngoại gia giàu có.
Có thể gả cho một viên ngoại lão gia giàu có hưởng phúc đương nhiên là chuyện tốt, nhưng năm nay Tiền lão gia này đã năm mươi tuổi, đừng nói là làm cha người ta, làm ông nội người ta cũng được luôn, đây đâu phải Chu thái bà gả người ta đi, là bán người ta đi mới đúng!
Sau khi phản ứng lại, Lâm A Mặc lộ vẻ tức giận xen lẫn lo lắng, vội vàng đặt đồ xuống, dặn Lâm Thiên Bảo ở nhà chờ đợi, sau đó kéo Ngô Kình Viễn chạy về phía nhà họ Chu.
Bởi vì sốt ruột nên cậu căn bản không chú ý đến, động tác chủ động lôi kéo tay Ngô Kình Viễn của mình mập mờ cỡ nào, vừa chạy vừa giải thích Ngô Kình Viễn còn chưa biết rõ tình hình, hiển nhiên đã coi anh là ‘người thân của Chu ca nhi’.
Dưới sự dẫn đường của Lâm A Mặc, Ngô Kình Viễn chạy một lát liền đến nhà họ Chu, là một tiểu viện nông gia cỏ tranh vách đất rất bình thường.
Giờ phút này, cửa nhà họ Chu bị thôn dân vây kín, hệt như ở quảng trường nhỏ trong thôn ngày hôm qua, vô cùng náo nhiệt, nhưng lần này nhân vật chính đổi thành Trương Đại Trụ với Chu thái bà, con trai và con dâu của Chu thái bà.
Cơ thể Trương Đại Trụ cường tráng cao lớn, thoạt nhìn khá là hung dữ, nhưng trên thực tế lại là một kẻ lỗ mãng, ngày thường làm việc cũng chỉ biết cậy mạnh chứ không biết ăn nói, không giỏi cãi nhau với người khác.
Mà Chu thái bà lại nổi tiếng chanh chua trong thôn, cái khác không biết chứ năng lực cãi vã buôn chuyện mắng chửi người khác chính là hạng nhất, Trương Đại Trụ nào phải đối thủ của bà ta.
Huống hồ khó khăn lắm bà ta mới tìm được cơ hội gả Chu ca nhi cho Tiền lão gia làm tiểu thị, trông thấy bạc trắng sắp tới tay, sao có thể bởi vì dăm ba câu nói của Trương Đại Trụ mà từ bỏ.
“Trương Đại Trụ, có bản lĩnh cậu đưa nhiều sính lễ hơn Tiền lão gia người ta, cậu có ba mươi lượng bạc không? Không có tiền thì cút đi cho bà! Bà đây nói cho cậu biết, bà đây là mẹ của Chu ca nhi, hôn sự của Chu ca nhi là do bà đây quyết định!”
Chu thái bà chống nạnh, giọng điệu cứng rắn ngang ngược, cho dù dáng vẻ cơ bắp cuồn cuộn của Trương Đại Trụ rất đáng sợ, bà ta cũng không sợ, bà ta không tin Trương Đại Trụ dám ra tay với bà ta ở trước mặt nhiều người như vậy.
Trương Đại Trụ ăn nói vụng về không biết phản bác như thế nào, chỉ có thể vừa tức vừa cuống, khuôn mặt nghẹn đến đỏ bừng, lặp đi lặp lại: “Bà không thể gả Chu ca nhi của người khác, em ấy là vợ của ta!”
Thôn dân xung quanh muốn nói giúp hắn đôi câu, nhưng không chen được miệng vào, chỉ có thể khe khẽ bàn luận, thở dài nói mấy lời đồng tình như ‘tạo nghiệp mà’, ‘Chu lão thái thật tàn nhẫn’, ‘ôi’.
Bởi vì Chu thái bà nói không sai, bà ta là mẹ của Chu ca nhi, cho dù không phải ruột thịt, nhưng hộ tịch của Chu ca nhi nằm trong nhà bà ta, chuyện lập gia đình của Chu ca nhi do bà ta quyết định, việc này dù là trưởng thôn hay huyện lệnh cũng không xen vào được.
Nhìn thấy dáng vẻ hung hăng đắc ý của Chu lão thái, Lâm ca nhi vừa đuổi tới giận sôi lên, cuối cùng không nhịn được kéo Ngô Kình Viễn chen vào bên trong đám người, sau đó rống to.
“Chu a bà, bà không thể quyết định hôn sự của Chu ca nhi, ca ca ruột của Chu ca nhi tìm tới rồi!”
“Cái gì?”
Lâm A Mặc vừa nói xong, người ở nơi này lập tức yên tĩnh, sau đó đồng loạt nhìn về phía cậu, vẻ mặt giống như gặp quỷ.
Câu nói này thật sự quá kinh dị, người trẻ tuổi trong thôn còn đỡ, thôn dân hơi lớn tuổi chút đều bị dọa sợ.