Chương 16: Lâm Lão Căn (1)

Tốc độ cập bờ của thuyền gỗ rất nhanh, nhưng khi mọi người chạy tới lại thất vọng phát hiện ra rằng, dường như chiếc thuyền gỗ này hoàn toàn không có ý định dừng lại nghỉ ngơi tại bến đò trấn Thạch Kiều.

Chỉ thấy sau khi thuyền kia cập bờ, một người đàn ông ở bên trên nhảy xuống khỏi thuyền, sau đó thuyền lập tức quay đầu rời đi.

Người đàn ông từ trên thuyền xuống chừng hai bảy hai tám, mày kiếm mắt sao, vô cùng tuấn tú.

Thoạt nhìn hình thể không phải rất cường tráng, nhưng từ bước đi của đối phương, người trong nghề có thể nhìn ra được, chắc chắn đây là người luyện võ.

Anh có dáng người thẳng tắp rắn rỏi, cách ăn mặc rất bình thường, khoác một chiếc túi màu đen kì lạ, vừa xuống thuyền liền tò mò quan sát xung quanh, trông vẻ giống như lữ khách đi du lịch các quốc gia.

Sau khi thấy rõ người đàn ông, mọi người hoàn toàn thất vọng.

Nếu như là người ăn mặc tương đối sang trọng, bên cạnh có hộ vệ hạ nhân đi theo, chắc chắn bọn họ sẽ lập tức tiến lên săn đón, bởi vì loại người này thường là thiếu gia lão gia nhà giàu, đi tới giúp đỡ xách hành lý hay dẫn đường gì đó, may mắn còn có thể được thưởng không ít ngân lượng.

Nhưng người giống như người đàn ông này thì quên đi, mặc dù quần áo trên người được làm bằng vải bông, nhưng thoạt nhìn cũ kỹ, lại còn lẻ loi một mình phong trần mệt mỏi, vừa nhìn đã biết là không có tiền, giúp đỡ dẫn đường gì đó căn bản không kiếm được tiền, lại còn lãng phí thời gian và công sức nói chuyện.

Bởi vậy toàn bộ đám khuân vác trên bến đò đều quay người tản đi, chỉ có Lâm Lão Căn ở phía sau chạy lên tiếp đón.

“Vị công tử này muốn thuê người đánh xe? Hay là tìm người dẫn đường? Từ nhỏ ta lớn lên ở nơi này, công tử muốn đi nơi nào ta cũng có thể dẫn ngài đi.”

Lâm Lão Căn tươi cười hỏi thăm, dù sao tiền công khuân vác của một người thọt như hắn cũng ít hơn người khác, bây giờ rảnh rỗi không có việc gì, hắn không kén cá chọn canh, có việc gì làm việc đó, ít nhiều cũng có thể kiếm chút đỉnh.

“Từ nhỏ lớn lên ở nơi này? Vậy chắc hẳn rất quen thuộc nơi này nhỉ? Được rồi, đại thúc, trước tiên thúc dẫn ta đi tìm nơi ăn cơm nghỉ ngơi, sau đó ta có chút chuyện muốn hỏi thăm thúc...”

Ngô Kình Viễn vốn đang muốn tìm người hỏi thăm tình huống, nghe thấy lời của Lâm Lão Căn thì sảng khoái gật đầu.

Không sai, người đàn ông vừa xuống thuyền này chính là Ngô Kình Viễn.

Sau khi tiến vào từ trường xuyên qua, anh không hề gặp phải nguy hiểm mà mình vẫn luôn lo lắng, rất suôn sẻ xuyên đến thế giới này.

Nhưng mà, điều không may duy nhất chính là, điểm dừng chân sau khi xuyên qua của anh không được tốt, trực tiếp rơi vào trong một kênh đào to lớn, may mà anh còn biết bơi, lại đúng lúc gặp một chiếc thương thuyền đi ngang qua, vậy mới được cứu lên.

Nhưng cũng bởi vì như vậy, anh lại dễ dàng giải quyết vấn đề lai lịch của mình, viện cớ là người nước khác đi du lịch, dọc đường đội thuyền của bọn họ gặp phải sóng lớn đánh trôi. Cộng thêm xung quanh nơi này hoàn toàn không có hải tặc giặc cướp hoành hành, an ninh trật tự trên kênh đào rất tốt, người trên thương thuyền không hề nghi ngờ gì anh, còn rất đồng tình với anh.

Sau khi lên thuyền, dựa vào kinh nghiệm xông pha trong xã hội nhiều năm, anh nhanh chóng quen thuộc với người trên thuyền, còn dạy người trên thuyền một số kiến thức hàng hải tiên tiến và phổ biến của thời hiện đại, lập tức chuyển từ người quen thành bạn chí giao với thủ lĩnh thương đội.

Về sau biết được tin tức nơi mình xuyên qua từ trong miệng người của thương đội, không thể không nói, từ sau khi trùng sinh, anh may mắn hẳn lên.

Vậy mà thuyền của thương đội lại đi tới nước Hạ, đồng thời dọc đường còn đi ngang qua trấn Thạch Kiều trong lời nói của ông Chu, anh hoàn toàn có thể ngồi nhờ thuyền của thương đội tới nơi cần đến.