Chương 10: Bạn đời của ông hai (1)

Trong trí nhớ, Ngô Kình Viễn cũng chỉ mới gặp ông hai mình mấy lần, hơn nữa đều là lúc còn nhỏ.

Anh nhận ra ông Chu mở cửa này, đây chính là người đàn ông ở bên ông hai, cái tên rất tầm thường rất giản dị, tên là Chu Đại Ngưu, tính cách cũng vừa bướng bỉnh vừa ngang ngược hệt như một con trâu.

Anh chỉ từng gặp Chu Đại Ngưu một lần, chính là trong tang lễ của ông nội anh, thân thích nhà họ Ngô có thái độ không tốt đối với ông hai đột nhiên từ nước ngoài trở về này, Chu Đại Ngưu này trực tiếp nổi đóa, một mình trấn áp toàn bộ người nhà họ Ngô, nếu không phải ông hai anh ngăn cản, e rằng ông cụ ngang ngược này đã trực tiếp đánh người.

Nghe thấy giới thiệu của Ngô Kình Viễn, vẻ mặt ông Chu thay đổi rõ ràng, trông không được tốt lắm, lại mang theo chút vẻ ghét bỏ.

Nhưng quan sát anh một lượt từ trên xuống dưới, lại nghe anh nói ra tên tuổi của ông nội, lúc này sắc mặt mới tốt hơn chút, nói câu: “Là cháu trai của thằng nhóc Hiếu Quốc kia? Được rồi, vào đi.” Lúc này mới để anh đi vào.

Rất rõ ràng, ông Chu không chào đón người nhà họ Ngô.

“Khụ khụ, anh Ngưu, là ai tới vậy?”

Vừa tiến vào trong sân, vẫn chưa vào đến nhà, Ngô Kình Viễn đã nghe thấy tiếng ho khan bệnh tật, tiếp đó vừa ngẩng đầu đã trông thấy một ông cụ đi ra từ phòng bên cạnh.

Ông cụ chừng hơn bảy mươi, đầu tóc bạc trắng, trên mặt cũng giăng đầy nếp nhăn, nhưng mà vẫn có thể loáng thoáng nhìn ra dáng vẻ đẹp trai lúc trẻ cùng với khí chất ôn hòa nho nhã của ông.

Ngô Kình Viễn nhìn một cái liền nhận ra ông cụ là ai, nhưng anh còn chưa nói chuyện, ông Chu bên cạnh đã nhanh chân bước tới, vội vàng đỡ người ngồi xuống, sầm mặt dạy dỗ một trận.

“Không phải bảo em nằm trên giường à, đi xuống làm gì? Còn không mặc thêm áo, định bụng tới bệnh viện thối hoắc kia nằm mấy ngày nữa hở... được rồi được rồi, nói em cũng không nghe, ngồi xuống đừng lộn xộn, anh đi rót cho em cốc nước, cháu trai của thằng nhóc Hiếu Quốc kia tới thăm em, hai người trò chuyện đi...”

Nhưng mà, dạy dỗ thì dạy dỗ, ông Chu vẫn vừa nói vừa cởϊ áσ trên người mình ra khoác cho đối phương, sau đó trông thấy dáng vẻ bạn già ngoan ngoãn nghe lời mặc cho ông dạy dỗ, lại không khỏi mềm lòng, chỉ Ngô Kình Viễn ở trong sân, sau đó đi vào trong nhà bận rộn.

“Cháu... cháu là cháu trai của anh cả, Kình... Kình Viễn? Mau... mau tới đây để ông hai nhìn một cái.”

Ông Ngô nghe thấy lời bạn đời nói, lúc này mới chú ý tới Ngô Kình Viễn ở phía sau, quay đầu xem xét, hai mắt chợt ẩm ướt, nói chuyện cũng hơi run rẩy.

Ngô Kình Viễn gật đầu, lập tức đi lên, cũng chưa nói gì, mặc cho ông cụ xoa mặt và cánh tay của mình, mặc dù không thường gặp, nhưng anh vẫn theo bản năng có loại cảm giác thân thiết với người ông hai này, dù sao cũng là người một nhà mà.

Đợi ông Ngô rưng rưng nước mắt nhìn đủ rồi, cũng cảm thán đủ rồi, ông Chu bên kia cũng bưng nước ra, nhìn thấy bạn già vẫn còn đỏ mắt, mặc dù đau lòng nhưng vẫn ngang ngược dạy dỗ một trận.

“Được rồi anh Ngưu, em biết rồi, anh lại đi làm thêm mấy món ăn, lấy chai rượu ra, trưa nay chúng ta ăn mừng một chút, anh mau đi đi, đừng cả ngày căng mặt ra như vậy, rất đáng sợ.”

Không còn ngoan ngoãn nghe lời giống như vừa rồi, ông Ngô cười nói đẩy đẩy ông Chu, rõ ràng lời nói rất bình thường, nhưng nghe vào lại có cảm giác ấm áp lạ thường.

Ông Chu hừ hừ hai tiếng, thái độ vẫn không hiền hòa, nhưng cũng không từ chối, vội vàng đứng dậy vào nhà bếp chuẩn bị, chừng nửa tiếng sau bưng mấy đĩa đồ ăn trở lại, đừng nhìn ông đã cao tuổi mà nhầm, cơ thể vẫn rất cứng cáp khỏe mạnh đấy.

Tay nghề nấu nướng của ông Chu rất tốt, chỉ mấy món ăn thường ngày thôi cũng đầy đủ sắc hương vị, cho dù Ngô Kình Viễn có tính tự chủ mạnh mẽ, nhưng khi ngồi trước bàn ăn, đôi đũa vẫn luôn không dừng lại được, dáng vẻ ăn như hổ đói không chút khách sáo khiến hai ông cụ thấy mà vui vẻ không thôi.