Chương 13

Chương 13

May mà lúc Ueno Makoto gặp lại Conan, cậu vẫn giữ bộ dáng tiểu học, thật…không có biến thành trẻ sơ sinh.

Vẫn là hình dáng của học sinh lớp 1, nhìn dáng vẻ này chắc là theo dõi thất bại rồi, cho nên mới từ toa ăn trở về nhanh như vậy.

Sau đó Ueno Makoto thấy Conan móc ra một cục kẹo cao su, dán máy nghe trộm của mình vào dưới chỗ ngồi của Gian và Vodka.

Sau đó Conan còn chưa kịp ngồi dậy, Ran Mori đứng sau lưng của Conan lập tức đem kẹo cao su dưới ghế bóc ra. Rồi lại… nghiêm mặt giáo dục cậu, sau này không được làm như vậy.

Conan thần sắc ủ rũ nghe Ran hung hăng giáo dục một lúc, nhận lỗi sau rồi bị cô mang về chỗ ngồi.

May mắn là trước lúc đi khỏi, Conan đã kịp đem kẹo cao su nhéo vào mặt sau chỗ ngồi của Gin.

Ueno Makoto nhướng lông mày, nói “Đây là ánh sáng của nhân vật chính a”

“Cái gì là ánh sáng của nhân vật chính?” Mèo béo vươn cái đầu từ ba lô ra, hướng về hắn hỏi.

“Kỳ thật thế giới này là một quyển truyện tranh, nhân vật chính là nhóc con đeo kính ban nãy” Ueno Makoto nói “Cho nên trên người cậu ta có ánh sáng của nhân vật chính”.

Mèo béo hướng về phía tiểu quỷ kia, người mà Ueno Makoto nói là vai chính, vừa lúc thấy Conan bị Ran túm về chỗ ngồi tiếp tục giáo dục, hơn nữa còn bị Kogoro Mori đối diện nhìn bằng ánh mắt kỳ thị.

“Ân…” Mèo béo hơi nghi ngờ, không tin tưởng lời Ueno Makoto nói chút nào.

Cũng không phải nó không tin thế giới này là một quyển truyện tranh hay cái gì, tiểu quỷ kia nhìn qua hơi héo a.

Nhìn kiểu gì cũng không ra dáng của một vai chính cả.

Cho là thế giới này có là một quyển truyện tranh đi nữa, vai chính cũng chắc chắn là nó, một con mèo – yêu quái – anh minh thần võ như vầy nè.

Như nào có thể là tiểu quỷ trước mắt kia?

“Mày không tin?” Ueno Makoto nhìn biểu tình của mèo béo, nói.

“Không có!” Mèo béo chém đinh chặt sắt, lời lẽ chính đáng nói “Lời nói của đại ca làm sao ta có thể không tin? Chuyện này chắc chắn là sự thật”

“Thật tốt” Ueno Makoto gật gật đầu, vỗ vỗ đầu mèo béo tán thưởng, nói “Tiếp tục bảo trì”

Chỉ cần bảo trì xu thế hiện tại, mèo béo có thể dựa vào da mặt càng lúc càng dày mà trở thành một thế hệ tông sư – đại sư lừa bịp!

Không bao lâu sau, Gin mang theo Vodka từ toa ăn đi xuống, trên người cả hai không có chút mùi đồ ăn, mà cái rương bằng da khi nãy cũng đổi thành cái khác.

Ueno Makoto đoán có thể Gin vừa đến toa ăn để cùng người khác trao đổi, chắc là nhiệm vụ của tổ chức áo đen.

Hình như nghiệp vụ của tổ chức áo đen hơi nhiều thì phải, trừ lần gặp mặt đầu tiên, sau đó mỗi lần gặp Gin đều trong trạng thái đang làm nhiệm vụ, hay là tổ chức chỉ mình Gin tương đối bận?

Sau khi Gin và Vodka ổn định chỗ ngồi vài phút, Vodka bắt đầu nói về giao dịch lần này, Ueno Makoto và mèo béo do năng lực nên có thể dễ dàng nghe Vodka nói, còn Conan thì có thể thông qua máy nghe trộm sau lưng ghế của Gin nghe rõ.

Liền đó, ba người, à, hai người một mèo, nghe được toàn bộ quá trình giao dịch, bao gồm trên chuyến tàu cao tốc này, có một quả bom đã được cài đếm ngược, không bao lâu sau sẽ phát nỏ.

Quả nhiên, gặp phải Conan chắc chắn có chuyện.

Lúc trước Ueno Makoto chỉ cho rằng nhiều lắm thì chết vài ba người thôi. Nhưng xem tình huống hiện tại, không phải vài đâu, như nào cũng phải tử thương chục người là ít.

Hắn bỗng nhiên có chút chờ mong.

“Oa, trùng hợp thế” Mèo béo há to miệng.

“Cho nên, Omega của đại ca chẳng những lấy tiền xong không làm việc, còn muốn đem khách hàng, bao gồm cả đám người trên chuyến tàu này đều nổ chết?” Mèo béo nhìn về Ueno Makoto hỏi.

Ueno Makoto gật đầu “Nhìn dáng vẻ này thì đúng vậy đó”

“Y có đến nhắc nhở đại ca rời khỏi đây không a?” Mèo béo hỏi “Rốt cuộc thì đại ca cũng vừa đánh dấu tạm thời y không lâu, trên ảnh hưởng của tin tức tố, y sẽ lại đây nhắc nhở ngươi đi?”

Mèo béo nói xong, bỗng lo lắng chốc nữa bị Gin nhìn thấy, còn cố ý đem bản thân vùi sâu trong ba lô, ý đồ đem mình giấu đi.

“…”

Đại khái qua thêm mấy phút sau, lái tàu nhắc nhở sắp đến sân ga kế tiếp, mèo béo vẫn không thấy Gin lại đây, nhịn không được lại chui ra nhìn, sau đó nó cũng Ueno Makoto trơ mắt thấy Gin cùng Vodka đứng dậy chuẩn bị xuống tàu.

Đừng nói là y lại đây nhắc nhở Ueno Makoto trên tàu có bom, thậm chí y còn không thèm lắc mắt một cái về phía hắn nữa là.

“…” Mèo béo có hơi xấu hổ, liếc nhìn Ueno Makoto một cái, sau đó yên lặng đem bản thân giấu vào trong ba lô.

Lúc Gin chuẩn bị xuống xe, Ueno Makoto bỗng đứng lên, đi nhanh về hướng y, sau đó còn muốn duỗi tay chạm vào người y.

Chủ yếu là muốn cọ một chút tử khí trên người Gin, thật quá mê người (quỷ) á, thiệt là nhịn không được mờ.

Kết quả còn chưa tới gần, cũng chẳng cọ được miếng tử khí nào, đã bị thứ gì đó tông trúng từ phía sau.

Ueno Makoto quay đầu lại nhìn, lúc cúi đầu thì thấy được nhóc Conan – lúc này đang té lăn trên đất vì cú tông vào người hắn ban nãy.

Mà dù cho đang té, cậu cũng luôn hướng mắt về cửa xe quan sát, trông bộ dáng sốt ruột cực kỳ.

Chờ đến lúc Ueno Makoto quay đầu lại lần nữa, Gin đã rời khỏi tàu rồi.

Ueno Makoto thở dài một hơi đầy tiếc nuối.

“Conan, thì ra em đang ở đây, sao lại nghịch ngợm vậy chứ, đừng có chạy loạn mà” Lúc này, Ran đã đến bên cạnh Conan, cũng đã thấy Ueno Makoto.

Ran quan sát một chút, lập tức hiểu được Conan đã đυ.ng vào Ueno Makoto, nên liền xin lỗi “Vị tiên sinh này, thật sự xin lỗi, nhóc này gây phiền toái cho ngài rồi”

“Không sao, bạn Mori” Ueno Makoto nói,

Ran nghe thấy xưng hô của Ueno Makoto với mình thì giật mình, chớp mắt ngạc nhiên, sau đó nghiêm túc quan sát hắn, hỏi “Thật ngại quá, chúng ta biết nhau sao?”

“Là tớ, Ueno Makoto”

Ánh mắt của Ran mang theo ý khϊếp sợ, bất quá bên cạnh cô còn có người càng khϊếp sợ hơn.

“Anh là Ueno Makoto, sao có thể chứ?” Conan nhìn mặt của hắn, vẻ mặt không dám tin.

“Anh mới đi cắt tóc” Ueno Makoto nói.

Conan lại càng không tin.

Rốt cuộc tuy rằng nguyên chủ đúng là chưa từng lộ ra toàn bộ khuôn mặt trước mắt bạn bè, lúc nào cũng cúi gầm mặt, cậu cũng chỉ là nhớ đại khái nửa khuôn mặt dưới cùng với hình dạng môi của hắn và hình thể mà thôi. Đúng là người trước mắt cùng Ueno Makoto trong trí nhớ có thể hình tương tự, nhưng còn các bộ phận khác có thể nói là không có chút liên quan nà.

Cái gì cũng có thể khác đi, nhưng khí chất, ánh mắt, tư thế đi đứng của một người làm thế nào lại có thể thay đổi trong một thởi gian ngắn như vậy?

Nhìn như hai người khác nhau mà!

Conan đưa ánh mắt sắc bén quan sát Ueno Makoto từ trên xuống dưới, cố gắng tìm ra điểm không thích hợp từ trên người của hắn.

Ueno Makoto cúi đầu đánh gia trên dưới Conan một chút, lúc sau nhìn cậu hỏi “Nhưng mà, hình như lúc trước hai ta chưa từng gặp mặt đúng không, so nhóc lại biết tên anh?”

Ran cũng chú ý tới vấn đề này, quay đầu nhìn về phía Conan, nói “Đúng vậy, sao em lại biết Ueno đồng học thế, chị hình như chưa từng kể với em về cậu ấy mà?”

Conan vì vấn đề mà Ueno Makoto hỏi nên khẩn trương một chút, sau đó, làm bộ bắt chước dáng vẻ của tiểu hài tử mà nói “Là em nhìn thấy trong album của chị Ran”

“Album?”

“Đúng vậy, em nhìn thấy ảnh chụp tập thể lớp của chị Ran, trên đó có thấy qua anh Ueno!” Conan nói “Cho nên lúc trước em đã từng gặp qua anh Ueno trên ảnh chụp.

“Vì vậy bây giờ thấy anh Ueno ngoài đời khác với trong ảnh chụp nhiều quá, nên em mới giật mình” Conan giải thích.

Ran tin vào cách nói của Conan, gật gật đầu nói “Thì ra là như vậy”

Nói xong, Ran lại giới thiệu ba ba với Ueno Makoto, nói bọn họ tới Tokyo để tham dự đám cưới.

Thuận tiện giới thiệu luôn Conan cho Ueno Makoto biết.

Conan nhìn về phía Ueno Makoto, người nãy giờ vẫn nhìm chằm chằm mình cười gượng một tiếng, tiếp tục dùng ngữ khí trẻ con ý đồ làm hắn không hoài nghi mình, nói “Anh Ueno? Anh sao nhìn em dữ vậy? Kỳ quá ạ”

“Nhóc trông có vẻ hơi quen mắt” Ueno Makoto chậm rãi nói.

Lòng hiếu kỳ của Ran dâng lên, cũng đánh giá khuôn mặt của Conan, nói “Ueno-kun nói không sai, mặt Conan nhìn có chút quen thuốc, kỳ lạ thật, là giống ai chứ?”

Trái tim của Conan muốn dừng lại luôn rồi, hơi khẩn trương nuốt một ngụm nước miếng.

“Kudo Shinichi” Ueno Makoto cuối đầu nhìn về phía Conan nói.

“Ai?” Ran cũng khá kinh ngạc, nhưng lập tức tán đồng, gật đầu nói “Ueno-kun nói như vậy cũng có lý, đúng là như thế thật”

“Sao lúc trước chị lại không cảm thấy em và Shinichi lớn lên rất giống nhau nhỉ?” Ran nói “Hai ngươi không phải họ hàng chứ?”

“Em, em cũng không rõ ràng lắm” Conan nói “Nhưng đúng là em nhìn tương tự nhìn người lắm, giống anh Shinichi chắc cũng chỉ là trùng hợp thôi”

“Nếu chỉ là trùng hợp thì cũng không giống nhau như vậy chứ?” Ueno Makoto nói “Nhìn sơ qua như một khuôn khắc ra vậy đó”

Ran nghe vậy thì ngồi xổm xuống, nghiêm túc đánh giá Conan.

Lúc này khuôn mặt của Conan cứng lại.

“Chắc nhóc không phải là…” Ueno Makoto mở miệng, Conan cảm thấy mặt mình cứng như sắp thành tượng tới nơi, trong đầu không ngừng suy nghĩ cái cớ để làm cho Ueno Makoto và Ran không nghi ngờ nữa.

“Em không phải…”

“Con riêng của Shinichi đi?”

Conan ngây ngẩn cả người, thậm chí còn nghĩ mình mới nghe lộn “Anh mới nói gì?”

“Nhóc là con riêng của Shinichi phải không?” Ueno Makoto nhìn Conan hỏi, thậm chí còn đang tính chênh lệch tuổi tác của Conan cùng Shinichi, sau đó dùng vẻ mặt, cậu thật là cầm thú, nhìn về phía Ran.

Bỏi vì Ran Mori và Shinichi Kudo là thanh mai trúc mã, là người có hiềm nghi lớn nhất, hơn nữa Conan hiện tại đang đi theo bênh người của Ran, nhiều nguyên nhân cộng lại. Ran Mori chính là người có hiềm nghi lớn nhất.

“A?” San khi Ran nghe Ueno Makoto nói như vậy đến giờ vẫn còn ngơ ngác, trên mặt vẫn còn một mảnh mờ mịt.

Hiện tại bị Ueno Makoto nhìn bằng ánh mắt khiển trách vẫn chưa phản ứng kịp.

“…” Ủa? Mệt cậu còn lo lắng Ueno Makoto sẽ nhận ra cậu thật ra là Shimichi Kudo.

Là người bình thường cho dù có nhận ra cậu và Shinichi giống hệt nhau cũng không thể nghĩ đến việc cậu là Shinichi Kudo mới đúng. Đúng là cảm thấy hắn là con riêng của Shinichi tương đối bình thường hơn.

“…” Mà khoan.

Tình hình hiện tại có gì đó không đúng lắm.

Shinichi Kudo hiện tại mới là học sinh cấp ba thôi, còn Conan bây giờ đã là học sinh lớp một rồi.

Là kẻ biếи ŧɦái cỡ nào mới cảm thấy cậu là con riêng của Shinichi a, muốn ở tù đi!

Vừa rồi cậu hoàn toàn bị Ueno Makoto mang lệch đi tới nơi nào luôn rồi.

“Không phỉa, cậu hiểu lầm rồi! Mọi chuyện không phải như cậu nghĩ đâu!” Cuối cùng Ran cũng phản ứng lại, vừa đỏ mặt vừa cố gắng giải thích với Ueno Makoto “Conan và Shinichi thật sự chỉ hơi tương tự mà thôi!”

Đợi Ran giải thích nửa ngày, Ueno Makoto mới lộ ra vẻ mặt miễn cưỡng tin lời cô nói, Ran và Conan đứng bên cạnh rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm.

Tuy rằng với tình hình này, trong thời gian ngắn Ran hoàn toàn không có khả năng sẽ nghĩ cậu và Shinichi có quan hệ gì với nhau, thậm chí không quá nguyện ý nhắc tới chuyện cậu và Shinichi giống nhau nữa là, nhưng cậu không cảm thấy vui tí nào.

Cậu tình nguyện chuyện này chưa xảy ra, thật là đáng sợ.

Mà sau khi thở phào một hơi, Conan lại chợt nghĩ ra chuyện quan trọng hơn – Quả bom Gin bỏ lại trong cái rương mà đen!

Nếu trước ba giờ rưỡi mình không tìm được cái rương kia, quả bom sẽ phát nổ.

Hiện tại đã không còn nhiều thời gian!

Mà bây giờ cậu chỉ là một đứa trẻ, cho dù có đi tìm nhân viên trên tàu, cũng sẽ không có ai tin lời cậu nói.

Cậu bỗng nhớ tới thời điểm tông trúng Ueno Makoto, hình như hắn cũng đang hướng tới mục tiêu như cậu, theo dõi Gin cùng với Vodka.

Nói không chừng Ueno Makoto cũng nghe được sự việc trên tàu có bom.

Tuy rằng cho đến bây giờ Conan vẫn luôn nghi ngờ Ueno Makoto là hung thủ của vụ án trước đó, mà Ueno Makoto bây giờ toàn thân trên dưới đều có vấn đề, nhưng những việc này đều không quan trọng bằng việc quả bom đang sắp nổ.

Hơn nữa vụ án trên tàu lượn siêu tốc lúc trước cùng với vừa rồi, trong khi Ran ở cạnh cậu lâu vậy còn không nhận ra, hắn chỉ liếc mắt một cái đã nhìn ra được cậu rất giống Shinichi Kudo, điều đó cho thấy Ueno Makoto có năng lực trinh thám không kém, không chừng cậu có thể hợp tác với hắn để tìm ra quả bom.

Vì thế, Conan chủ động hỏi “Anh Ueno, anh vừa rồi có chú ý tới hai người đàn ông mặt áo đen không?”

Ueno Makoto gật đầu, nói “Trong đó có một người có mái tóc màu bạch kim, đôi mắt nhìn như đá lục bảo, lớn lên thật đẹp nhưng nhìn có vẻ khá hung dữ”

Conan nghe Ueno Makoto miêu tả Gin hình như có chút không đúng lắm, nhưng cậu chưa nghĩ ra được không đúng ở điểm nào, tóm lại hắn miêu tả chính xác, vì thế gật đầu, nói “Đúng vậy, chính là bọn họ”

“Nhóc cũng chú ý tới học?” Ueno Makoto hỏi.

Ueno Makoto đánh giá Conan một chút, nhíu mày, noi “Đối với loại chuyện như này, tuổi của nhóc hình như hơi nhỏ thì phải?”

“Đương nhiên không” Conan lập tức nói, ánh mắt hiện lên vẻ kiên định.

“Cũng đúng” Ueno Makoto gật đầu, như nghĩ tới gì đó, nói “Trước đó ta nghe nói không ít người ở nhà trẻ đã có người yêu, theo cách nói này, nhóc đúng là không nhỏ nữa”

“Conan, nhóc cố lên nha”

Ê khoan, có chỗ nào đó không đúng nè.

Conan xác định lần nữa “Anh Ueno, anh vừa chú ý hai người mặc áo đen ban nãy, còn đuổi theo sau họ, là muốn làm gi?”

“Đến gần làm quen á” Ueno Makoto nói một cách đúng lý hợp tình, sau đó hỏi lại Conan “Không thì theo sau làm gì chứ?”

Conan “…”