"Em, em đã nghĩ rất lâu, cảm thấy tính cách của chúng ta không hợp, cho nên không cách nào..."
Phượng Diêu vẫn đang trừng cô, không có bất kỳ động tác nào.
Bên trong phòng khách bỗng chốc trở nên lặng lẽ, không khí ngưng trệ.
Rất tốt, rất tốt! Cô tránh mặt một tuần lễ, chính vì muốn ném cho hắn câu đó.
Một người rốt cuộc có thể bị vứt bỏ đến mấy lần? Nếu không phải cô quá tài giỏi, thì chính là hắn quá ngu xuẩn, lại có thể để cô hất văng mình ra lần nữa.
Phượng Diêu nhắm mắt lại, lúc mở miệng lại thì không có tức giận sôi trào, cũng không có đanh giọng chất vấn, mà là lạnh lùng, lạnh đến mức da đầu cô tê dại: "Chúng ta đã từng qua lại với nhau sao? Nếu tôi nhớ không lầm, người một bên tình nguyện nói muốn thử là cô, tôi chưa từng hứa hẹn gì với cô cả."
Cô sửng sốt, kinh ngạc ngửa đầu.
Người đàn ông lạnh lùng trước mắt này không phải là người cô quen thuộc, cô chưa bao giờ biết, hắn cũng có một mặt lạnh lùng tuyệt tình đến thế.
"Nếu đây là điều cô muốn nói, vậy xin lỗi đã phiền cô phải cất công tới đây, mời Hướng tiểu thư về cho, tôi còn có việc khác phải làm."
"Phượng Diêu..." Cô gần như hối hận ngay tức khắc, cô không cách nào đối mặt với hắn như vậy.
Chỉ là, hắn đã quay người, không có ý định đáp lại cô.
Làm vậy thì tốt hơn sao? Cô ảo não cắn môi, cảm thấy mình thật ngu xuẩn.
Đến gần, sợ hắn nhớ tới sự thật cô từng phản bội hắn; lui xa, lại phải đối mặt với sự lạnh lùng và hận thù không thể tha thứ của hắn... Làm gì cũng sai, làm gì cũng phải mất đi hắn.
Tôn Y Nỉ đau đớn ngồi xổm người xuống, không ngừng rơi lệ.
Rốt cuộc cô phải làm gì bây giờ?
Lần này, quả thật cô đã chọc tới vảy ngược của hắn!
Cả đời này hắn chưa từng tức giận đến thế... Cô gái khốn khϊếp này, lại còn muốn chia tay với hắn!
Giữa bọn họ đơn giản chỉ là bồ bịch qua lại thôi sao? Giữa bọn họ chỉ một câu chia tay là có thể chấm dứt hay sao? Giữa bọn họ... giữa bọn họ, đáng chết, một câu chia tay là có thể hoàn toàn phủi sạch mọi quan hệ hay sao?
Khốn khϊếp! Cô thật.. thật sự rất khốn khϊếp!
Người thật tránh hắn còn chưa đủ, ngay cả phân thân còn đặc biệt tới để nói chia tay với hắn một lần. Rất tốt, rốt cuộc hắn cũng biết được, cô đã kiên quyết muốn cắt đứt hoàn toàn mọi quan hệ với hắn rồi!
Phượng Diêu ôm đầy bụng tức giận ra ban công hóng gió, cố gắng làm cho tâm tình nóng nảy của mình bình tĩnh trở lại.
Gió nhẹ chầm chậm mang đến cái lạnh, tựa như muốn trấn an hắn.
Cãi nhau với tiểu nha đầu sao?
Giọng nói của người nào đó len vào trong gió mà lướt qua tai hắn, trong lúc nhất thời hắn không cách nào nhận ra được.
Tiểu nha đầu này cũng thật lợi hại, có thể khiến cho Linh Sơn Thần Quân luôn trầm tĩnh ôn hòa không ngừng mất tự chủ. Ngàn năm trước lỡ mất vở kịch hay, lần này ta phải mở to mắt xem cho rõ mới được.
"Ngươi là ai?" Hắn không cách nào nói chuyện với người không rõ danh tính được.
"Thần Nhật Du. Ngay cả ta mà cũng không nhận ra sao, Phượng Diêu, ngươi trở nên thật yếu ớt, khiến ta thấy không quen chút nào cả."
Đối diện với mấy nhân vậy có chữ lót là Thần này, hắn đương nhiên yếu.
"Chẳng lẽ ngươi không muốn biết, vì sao nha đầu lại muốn tránh ngươi sao? Đó là vì nàng ta chột dạ."
Cô chột dạ. Chỉ có người làm sai chuyện gì đó, mới có thể thấy chột dạ.
Những lúc đối mặt với hắn, rất nhiều lần cô lơ đãng lộ vẻ xấu hổ, hắn tai thính mắt tinh, sao có thể không nhìn thấy lần nào? Chỉ là cô không muốn nói, nên hắn cũng không hỏi.
Hắn nhìn về phía cuối phố, hiện giờ cô đang ở đó, hai bóng dáng đứng sóng vai nhau bất ngờ đập vào mắt hắn.
Như cảm nhận được ánh mắt của hắn, Tôn Y Nỉ ngẩng đầu nhìn sang, lúc thấy hắn thì như nhìn thấy lũ lụt, thú dữ, sợ hãi trốn sau lưng Lâm Giang.
Hành vi né tránh của cô lại khơi mào lửa giận của hắn thêm lần nữa.
Hắn sẽ ăn thịt cô sao? Có cần cô phải cảnh giác sợ hãi mà trốn tránh hắn như vậy không!
"Ha ha, xem ra tình cảm giữa nàng và tên tình lang kia rất tốt. Phượng Diêu, so ra thì ngươi không bằng rồi."
Không cần nói, hắn tự có mắt nhìn.
Từ ngày hắn chuyển tới đây, đã nghe những người hàng xóm rỉ tai nhau không ít chuyện, biết tình cảm giữa Lâm Giang và Tôn Y Nỉ vô cùng tốt.
Khoa trương nhất là, còn có lời đồn Lâm Giang, Chu Ninh Dạ và Tôn Y Nỉ chơi trò ba người, hơn nữa vợ lớn vợ bé còn không tranh giành tình nhân, rất biết phân phối thời gian.
Lời đồn đãi quá khoa trương, hắn chưa bao giờ để trong lòng.
Nhưng... lời đồn thật sự chỉ là lời đồn thôi sao?
Tôn Y Nỉ cưng chiều Lâm Giang tới mức không thể tin được, chuyện này bất luận kẻ nào cũng nhìn ra được, toàn bộ mọi người trong phố Khởi Tình, chỉ mình Lâm Giang là có được ưu ái đặc biệt này, cứ hễ Lâm Giang mở miệng, cô gần như là muốn gì cho nấy, không bao giờ khiến đối phương phải thất vọng.
Địa vị của Lâm Giang trong lòng cô quả thật khác xa so với những người khác.
Không chịu thừa nhận là mình rất để ý, nhưng nỗi chua xót dâng trào trong ngực khiến hắn luống cuống, hắn căng mặt, lạnh lùng dời tầm mắt.
Không nhìn thấy, thì có thể không nghĩ tới.
Nhưng mà , làm cách nào cũng không tìm được sự lạnh nhạt vô dục vô cầu lúc trước được nữa , trong đầu không ngừng hiện lên bộ dáng làm nũng tựa vào người hắn của cô lúc thường ngày , bộ dánh xinh đẹp yêu kiều đó , có lẽ cũng sẽ rúc vào người Lâm Giang .
“ Thật là , nha đầu này cũng thật độc ác , đoạt mất Nguyên Linh đan của ngươi thì cũng thôi đi , còn cầm đi tặng tình lang , lại còn ngăn cản ngươi thu hồi vật bị mất … Cái này ở nhân giới , không phải sẽ trở thành vở cô gái độc ác móc tim chồng đi cứu gian phu , vừa quỳ lạy bên phần mộ của chồng xong , đã cùng gian phu tiêu dao sung sướиɠ sao ? Ha ha ha , quả nhiên là độc nhất phụ tâm nhân , nếu nữ nhân đã muốn thay lòng , mười cổ xe bò cũng không kéo lại được …”
Rầm !
Phượng Diêu chỉ còn cảm thấy không kiềm được cơn giận , giọng nói không ngừng lải nhải ra chiêu răn dạy bên taikia khiến hắn không nhịn được , vung tay lên , liền chạm đến một vật thể mờ ảo sau đó phát ra một luồng sáng .
Hắn chả buồn nghiên cứu xem vừa xảy ra chuyện gì , lạnh mặt xoay người vào nhà , đóng chặt cửa sổ lại .
Gì ?
Tôn Y Nỉ kinh ngạc , nhìn “ vật thể “ bị đánh bay đến bên chân .
“ Thần Nhật Du rảnh rỗi thật đấy , đang tập hộc máu sao ?”
Miệng của cái cô nàng này … cô nhất định phải chào hỏi như vậy sao ?
Đối với chuyện mình vừa hãm hại cô , ông không thấy áy náy chút nào !
Thần Nhật Du hừ lạnh một tiếng .
Ông ta cũng là thần , sao có thể chấp nhận được việc mình vừa bị một người đánh bay đến hộ máu ?
Ông sai rồi , cho dù Phượng Diêu có đầu thai thành người phàm , nhưng vẫn cất giấu năng lực kinh người , vừa nãy quả thật không nên dây vào lửa giận của hắn , hắn vẫn không kém đi chút nào …
“ Còn có tâm tư mà đấu khẩu với ta sao , chủ tử nhà ngươi hiện giờ chắc đang hận người đến mức muốn bâm thây ngươi luôn rồi !”
Sắc mặt cứng đờ , ý cười vụt tắt .
Lâm Giang đứng cạnh thấy không đành , lên tiếng nói :” Cô ấy đã rất khó chịu rồi , ông đừng hù dọa cô ấy thêm nữa !”
“ Là hù dọa nàng sao , bản thân nàng ta đã làm chuyện gì có lỗi với chủ tử , nàng ta chưa nói với ngươi sao ?” Dám làm thì đừng sợ người khác nói , bị Phượng Diêu hận đến chết cũng đúng thôi .