Tay trái xách theo giỏ mua hàng, tay phải thò vào túi tìm chìa khóa, con số tầng lầu dần nhảy lên, khi dừng ở số bốn, cửa thang máy liền trượt ra hai bên, anh muốn bước ra nhưng bị mấy thùng giấy ngăn trở đường đi.
"A, xin lỗi, xin lỗi, tôi lập tức dời đi." Một giọng nữ thanh thúy truyền đến, tiếp, thùng giấy to bên chân bị đẩy ra, chuyển ra lối đi.
Anh vòng qua vật lẫn lộn đầy đất, đi tới trước một căn phòng, cắm chìa khóa vào ổ khóa sắt, lưu loát chuyển một cái, chân trái bước vào bên trong cửa, khóe mắt liếc qua liếc lại thấy cô nhẹ đỡ bên eo, mi tâm hơi chau lại.
Một cô gái muốn mang hết những thứ đồ này, thì hơi nặng chút.
Anh dừng lại ba giây, chợt —— chân phải bước ra tiếp, cửa sắt sau lưng anh đóng lại.
Cô gái ngẩn ngơ.
Gì chứ, còn tưởng rằng anh ta sẽ thể hiện phong độ lịch sự giúp cô khiêng đồ chứ!
Nếu như đây chính là hàng xóm mới của cô —— ai, cô mặc niệm vì tương lai của mình, người này thật thiếu hụt nhân tình, dáng vẻ không dễ sống chung lắm, về sau nên giao thiệp ít hơn thì tốt hơn.
Vuốt vuốt eo, than thở, đànhchấp nhận vén tay áo lên, khom người nâng thùng giấy —— ưmh, thật nặng! Đè tới cô đứng thẳng lên không được ——
Bỗng chốc, hai tay chợt nhẹ, phía dưới thùng giấy có thêm đôi bàn tay rộng rãi nâng lên, cô sững sờ ngửa đầu.
"Để chỗ nào?" Cất xong túi mua hàng, người đàn ông đi rồi lại quay lại, hỏi đơn giản.
Ú ớ cái gì? Phục hồi tinh thần lại, cô vội vã nói cám ơn, chỉ thị anh chất đống vào một góc trong nhà.
Thì ra là, anh chỉ không biết cách biểu đạt, là người trong nóng ngoài lạnh, lúc nãy thiếu chút nữa hiểu lầm người ta.
Mười mấy thùng giấy không bao lâu liền được anh giải quyết.
Những thứ này nếu chỉ do một mình cô khiêng, sợ rằng sẽ mệt đến chết! Bây giờ cô vô cùng cảm kích, quên mấy phút đồng hồ trước mới làm ra quyết định ít lui tới, thân thiện duỗi tay về phía anh. "Tôi họ Uông, mới dọn tới, về sau kính xin giúp đỡ nhiều hơn."
Anh liếc nhìn tay ngọc duỗi đến, rồi anh chỉ gật đầu một cái, không nói gì nhiều, xoay người trở về cánh cửa đối diện kia, bỏ lại gương mặt cứng đờ phía sau, tay phải lúng túng dừng ở giữa không trung.
Trịnh trọng thu hồi lời mở đầu, anh vẫn là người hàng xóm khó có thể chung sống, ít lui tới thì tốt hơn!
Đi ra tiệm bánh mì, mưa bụi liên tục đã chuyển thành cơn mưa xối xả, Quan Tử Ngôn mở cái ô ra, đang muốn đi ra mái vòm, thì lơ đãng liếc thấy bóng dáng mảnh khảnh ở phía sau bên trái.
Khá quen.
Anh hé mắt suy tư một lát, nhớ tới đó là hàng xóm tốt bụng mới vừa dọn tới của anh.
Căn nhà đối diện đã trống hồi lâu, từ khi anh chuyển đến đây, chỉ có một gia đình ở đó, cuối cùng lại phá sản bán đấu giá rời xa, sau đó căn nhà được qua tay nhiều chủ, nhưng vẫn chưa có ai vào ở.
Vừa bắt đầu, có lẽ là người Trung Quốc kiêng kỵ chữ số, cảm thấy "Tứ (bốn)" là điềm xấu, mặc dù đây là nguyên nhân ban đầu anh lựa chọn tầng lầu này.
Rồi sau đó nghe nói, cách cục phong thủy của căn nhà đối diện không tốt, ai vào ở, nhẹ thì ngã bệnh, nặng thì táng gia bại sản, cửa nát nhà tan, ngày giờ lâu, tin đồn càng ngày càng nhiều, thậm chí ngay cả phiên bản có quỷ anh cũng từng nghe.
Anh rất ngoài ý muốn vì người vào ở lại là một cô gái độc thân mảnh mai, nếu không phải quá can đảm, chính là có cách nhìn đặc biệt, không nghe theo lời đồn đãi.
Mưa rơi càng lúc càng lớn, cô ảo não nhíu mi tâm.
Hai ngày trước đã bắt đầu có mưa lạnh, vừa ướt vừa lạnh lẽo, bây giờ mà còn dính mưa, thì một cô gái sẽ không chịu nổi!
Anh không tiếng động đi lên trước, đưa ra cái ô trong tay.
"A, là anh!" Cô gái ngẩng đầu, rất ngoài ý muốn vì nhìn thấy anh.
Dọn vào một tuần lễ rồi, người này luôn ru rú trong nhà, trước sau cũng chỉ đυ.ng phải một lần lúc đang đợi xe rác, cả hai cũng chỉ qua loa gật đầu chào nhau.
Người này cực độ trầm mặc ít nói, cả người lạnh lẽo, rõ ràng hiện lên vẻ "Người lạ chớ tới gần, ít đến chọc tôi", bất kỳ người thức thời nào cũng sẽ không muốn đến cho mũi dính đầy tro, ký ức về lần dạy dỗ trước vẫn còn mới!
Kết quả là, cô đến nay ngay cả anh họ gì tên chi cũng không biết.
"Cái ô." Đủ tiếc chữ như vàng.
Cô không có nhận. "Vậy anh làm sao?"
"Tôi đợi bạn, không sao cả."
Cô lại do dự chốc lát mới nhận lấy. "Vậy thì. . . . Cám ơn." Đây quả thật là giải quyết một vấn đề khó khăn không nhỏ của cô.
Mở cái ô ra, vẫn còn không quên quay đầu lại xác nhận. "Anh thật không cùngđi sao?" Cái ô này khá lớn, hai người chung cái ô miễn cưỡng cũng được mà.
Anh chỉ lắc đầu, lúc này không mở miệng nữa.
Đυ.ng cây đinh mềm, cô chỉ có thể sờ mũi mình một cái, nói tạm biệt rồi rời đi trước.
Chuyện này qua đi một tuần lễ, thì sáng sớm trước khi cô đi làm, nhìn thấy một cái ô đặt ở góc trước cửa, lúc này mới nhớ tới quên trả cho người ta, trước khi ra cửa thuận tay xốc lên, đi đến cửa đối diện bấm chuông.
Chuông cửa vang lên một hồi, không ai mở cửa, đúng lúc có người xuống lầu, cô nhận ra đó là ông Trương ở căn hộ lầu năm.
"Chào buổi sáng ông Trương, thang máy lại hư sao?"
"Đúng vậy, ngại chết bộ xương già như ông rồi." Nhìn cô, lại nhìn lại một trong những cánh cửa ở lầu bốn. "Cháu tìm Tử Ngôn?"
Anh ta tên Tử Ngôn? Tên cũng rất có khí chất.
Cô bỏ cái ô vào túi xách bên người, rồi đỡ ông Trương đi xuống lầu, hồi đáp: "Muốn trả anh ấy cái ô."
"Sao cháu giữ ô của cậu ấy?"
"Hôm mưa gặp anh ấy, anh ấy nói chờ bạn nên không cần, liền đưa cái ô cho cháu mượn."
"Chờ bạn?" Giống như hiểu ra cái gì, ông Trương mỉm cười. "Đứa nhỏ này thật là!"
"Thế nào ạ?" Mấy nhà ở đây rất là lạ, người thì có lòng nhiệt tình nhưng đối diện với người khác lại mặt lạnh xa cách, nếu không thì chính là ông cụ người tỉnh ngoài nói chuyện sâu xa lại thích đùa giỡn, ở chung với những người này thật cần tuệ căn.
"Tử Ngôn nào có bạn bè gì! Cháu đã dọn đến hơn nửa tháng, không nhận thấy cậu ấy không thích lui tới sao?" Ông Trương quyết định nói trắng ra rồi.
"Vậy sao anh ấy gạt cháu —— a!" Cô đã hiểu.
"Chớ nhìn bề ngoài cậu ấy lạnh lẽo, thật ra thì lòng cậu ấy mềm hơn ai khác, phải dụng tâm thể nghiệm mới có thể phát hiện."
Là vậy à? "Vậy sao anh ấy luôn có dáng vẻ cự tuyệt người khác ngoài ngàn dặm?"
Ông Trương chỉ cười cười. "Cự người ngoài ngàn dặm là sự thật, mềm lòng cũng là sự thật."
Đây là lời thiền gì thế? Tuệ căn của cô chưa đủ, nghe không hiểu!
Hôm đó sau khi tan ca, cô lại đi nhấn chuông cửa nhà đối diện, lúc này, một người đàn ông vẻ mặt mệt mỏi, thỉnh thoảng ho nhẹ xuất hiện tại sau cửa sắt.
"Ớ. . . ." Quên mục đích tới nơi này, cô sững sờ nhìn sắc mặt tái nhợt của anh. "Anh ngã bệnh?"
"Chỉ bị cảm thường thôi." Âm thanh nhàn nhạt, nghe không ra cảm xúc.
Là bởi vì. . . . Cho cô mượn ô, mình thì mắc mưa sao?
Chuyện này do cô, nên cô thật áy náy, vưin tay liền muốn dán lên trán anh. "Có phát sốt hay không ——"
Anh lại nghiêng người, gọn gàng tránh ra, cau mày nhìn cô.
"Xin hỏi cô rốt cuộc có chuyện gì?"
Người chậm hiểu cũng có thể cảm thấy anh không được vui, rút tay về, cô xấu hổ cười gượng. "Không có gì, chỉ là muốn trả anh cái ô."
Anh nhận, trầm mặc nhìn cô, thái độ rõ ràng chính là —— còn có việc sao?
Đuổi người quá rõ ràng rồi, không nên lấy mặt nóng dán vào mông lạnh của người ta. . . .
"Không có, không sao. Đúng rồi, anh khám bác sĩ chưa? Có muốn tôi đi với anh không? Ngộ nhỡ nửa đêm phát sốt ——"