"Tôi có hẹn với giáo sư, một lát phải đến trường nộp luận văn thạc sĩ."
"Vậy sao, hay là tôi ở nhà chờ cậu, cậu đi nhanh..."
"Em đi cùng tôi đi." Hắn trực tiếp cắt ngang lời cô.
Hả? Hắn muốn để cô đi cùng?!
Chương 6
Dọc theo đường đi, tâm tình của Tôn Y Nỉ cực tốt, ngay cả bước chân cũng vừa nhẹ vừa nhanh, còn cười rất tươi, như là tuyệt không lo lắng cho tình cảnh của mình.
Phượng Diêu nuốt tiếng thở dài trở lại cổ họng, cùng cô xuống xe buýt, đi vào sân trường, từ đầu tới cuối, bàn tay của hai người vẫn chưa từng buông ra.
"A?" Như bị thứ gì đó hấp dẫn, cô vừa định tiến lên đã bị hắn kéo lại bên người, lực ở bàn tay lại mạnh hơn một chút.
"An phận chút đi."
"Không phải, vừa nãy hình như là nó muốn nói gì đó với tôi..." Những cây cổ thụ trong sâu trường này đều đã rất già, những cây trên trăm tuổi đều có linh tính, có thể giao tiếp được.
Hắn nhíu mày một cái: "Đừng có tùy tiện rời khỏi người tôi."
Cô còn đang định giải thích thì lập tức ngậm miệng, nở một nụ cười ngọt ngào như mật: "Vậy cậu cũng không được rời khỏi tôi nha?"
"Chỉ biết cợt nhả." Cô biết rõ ý của hắn, chỉ là nếu không làm thế, cô đã không phải là Tô Y Nỉ, dù núi Thái Sơn ở trước mặt có sụp đổ, cô vẫn có thể tự nhiên mà đùa giỡn như thường, thật không biết nên nói cô là cô nghĩ thoáng hay là vô tâm.
Hắn đến trước phòng nghiên cứu, nói chuyện với giáo sư hướng dẫn trong chốc lát, tùy thời vẫn không quên chú ý đến cô đang đứng ngoài cửa.
Cô đang ngồi xổm xuống, nghiên cứu chậu tú cầu trước phòng học, hắn đã căn dặn cô phải nghe lời đứng đợi hắn ở cửa, không được làm gì, đợi quá chán nên cô mới phải đối thoại với thực vật.
Bộ dáng lo lắng, chốc chốc lại nhìn ra cửa của hắn rơi hết vào mắt giáo sư, ông cười hỏi: "Bạn gái à?"
Chưa từng thấy một người trầm ổn như Phượng Diêu cũng có lúc lộ ra cảm xúc dao động như vậy, tên này là đứa học sinh chính chắn nhất trong suốt ba mươi năm dạy học của ông, vừa thông minh tuyệt đỉnh lại vừa trầm ổn chững chạc, lại có vẻ vô cùng thờ ơ với mọi thứ xung quanh.
Thì ra, người bình tĩnh như Phượng Diêu, có lúc cũng giống với một cậu bé bình thường.
"Giáo sư nói đùa rồi, tụi em không phải vậy." Bị vạch trần sự luống cuống của mình, Phượng Diêu vội thu tầm mắt lại.
Còn nói không à? Một giây trước khi vào cửa vẫn còn dắt tay đối phương, liên tục dặn dò đối phương đừng có chạy xa, tưởng người khác không nhìn thấy sao?
Thậm chí, lúc cuối cùng vừa tạm biệt ông xong đã vội vã rời đi, trên mặt còn lộ ra biểu tình lo lắng không dễ phát giác...
Rốt cuộc thì cô bé kia có gì đặc biệt chứ? Có thể khiến cho một kỳ tài như Phượng Diêu để ý, trở nên không còn là chính mình nữa?
Nhìn xuyên qua cánh cửa sổ hé mở, ông mơ hồ nhìn thấy Phượng Diêu vội vàng chạy tới, ôm chặt cô vào ngực, tiếp đó liền... Aiz, người già như ông không chịu nổi sự nhiệt tình của tuổi trẻ, vô lễ chớ nhìn, vô lễ chớ nhìn mà!
"Xong rồi?"
Tôn Y Nỉ vừa quay người, cả cơ thể đã bị hắn nhét vào trong ngực.
Chết thật, hắn rời đi quá lâu, ngay cả màu tóc của cô cũng nhạt đi luôn rồi.
Không biết là lo lắng hay sợ bộ dáng đó của cô sẽ hù dọa người khác, hắn ôm hơi chặt.
"Khá hơn chút nào chưa?"
Cô giương mắt cười, xem như trả lời.
"Làm thế nào mới có thể giúp em khỏe lên?"
"Cậu chưa từng xem phim bộ sao? Những yêu quái mê hoặc đàn ông đều hút lấy tinh khí trong người đàn ông đó thôi?" Cô vẫn còn tâm tư trêu chọc hắn, ngón trỏ không lịch sự khều khều hàm dưới của hắn: "Sao? Cậu muốn hy sinh nhan sắc sao?"
Hắn biết hiện giờ cô rất yếu, miễn cưỡng tươi cười chẳng qua là vì không muốn hắn phải lo lắng, ngay cả nụ cười cũng có chút vô lực.
Lực tay vừa thu lại, hắn đã cúi đầu, ngập ngừng chạm lên đôi môi đã mất đi sắc đỏ của cô.
Hắn chưa từng chủ động làm chuyện này với ai bao giờ, nhưng hắn lại luôn quen thuộc với hơi thở của cô, bất luận là trước kia bị đùa giỡn, hấp dẫn, thậm chí là cưỡng ép mà dẫn thới thân mật, hắn cũng chưa từng thấy chán ghét, cái cảm giác mềm mại mà ái muội đó, vẫn luôn ẩn sâu trong trí nhớ.
Cô nháy mắt mấy cái, dường như có chút kinh ngạc.
Vốn chỉ nói giỡn với hắn, không ngờ hắn lại làm thật...
Cánh môi hơi lạnh chạm vào răng cô, cô kinh ngạc nhìn hắn, hắn nghiêng người dán chặt vào, nhỏ giọng than một câu: "Phải làm thế nào thì cứ làm như thế, không sao."
Hắn nói thật sao!
Tôn Y Nỉ vui vẻ, nếu hắn đã thoải mái giao quyền thưởng thức đậu hủ cho cô, cô còn khách khí với hắn làm gì?
Ngậm chặt cánh môi hắn đưa tới, cô hôn hắn thật sâu.
Nụ hôn của cô không hề rụt rè, vừa trực tiếp lại vừa lớn mật gặm cắn hắn, luồng cái lưỡi vào không ngừng dây dưa, cứ như đã hiểu rất rõ phải làm thế nào mới trêu chọc được hắn, lại phải làm thế nào mới có thể mang lại vui thích cho cả hai, kỹ thuật vô cùng thuần thục, vậy mà trong nháy mắt lại khiến cảm giác chua xót dâng lên trong lòng hắn.
Hắn không vui cái gì chứ? Đã biết rõ những thứ này đều là ai dạy cô, uống loại giấm này thật không chút ý nghĩ.
Hiếm khi không bị từ chối, hắn thừa biết cô sẽ lại giở chứng càn rỡ, hoàn toàn không hiểu thế nào là thấy tốt mới làm, vậy nên khi tay cô vừa định chui vào ngực hắn để thưởng thức cảnh xuân, hắn đã kịp thời kéo cô ra.
"A..." Trên mặt cô còn bày vẻ tiếc hận, bất mãn than nhẹ.
Phượng Diêu thì xấu hổ đến mức nói không nên lời.
Hắn lại dám làm thế ngay trước cửa phòng giáo sư hướng dẫn của hắn... Hắn ảo não cau mày, không ngờ mình lại say mê đến thế, trong nháy mắt đã quên hết mọi cố kỵ.
"Là tự cậu nói tôi có thể muốn làm gì thì làm!" Cô vội vàng biện bạch cho mình.
"..." Hắn nói muốn làm gì thì làm không phải có ý này... Ít nhất thì ý nghĩ trong lòng hắn chỉ là muốn cô khỏe lại.
"Em, khỏe lên chưa?" Khuôn mặt xinh đẹp hơi đỏ ửng, có vẻ đã tốt hơn nhiều.
Cho nên ý của hắn là thật sự muốn cô hút lấy tinh khí đàn ông của hắn? Thuận miệng nói một câu lại bị hắn cho là thật, cô cũng đâu phải cái loại yêu quái tà đạo đó....
Cái cậu Phượng Diêu này thật trong sáng, thật dễ gạt mà, trông vô cùng đáng yêu, quả là một món ăn vừa đơn giản vừa ngon miệng...
Dĩ nhiên cô sẽ không tự tìm đường chết mà giải thích với hắn, loại phúc lợi từ trên trời rớt xuống thế này, được nhiên có thể gạt được mấy lần thì sẽ cố sức mà gạt.
Phượng Diêu bị cô nhìn thì thấy không được tự nhiên, nghiêng đầu đi trước, mới đi được vài bước đã nghĩ tới cái gì đó, tay dò về phía cô, nắm lại.
Tôn Y Nỉ cẩn thận che giấu ý cười, mặc hắn kéo tay rời đi, cô chiếm được tiện nghi nhưng ngoài miệng vẫn không quên khoe mẽ: "Cậu không lo lắng cho mình chút nào sao? Cậu biết không, trong mấy câu chuyện Liêu Trai kia, đàn ông sau khi bị hút hết tinh khí xong cả người đều trở nên khô cằn, ủ rủ, tình trạng lúc chết phải nói là thảm không thể tả."
Phượng Diêu dừng chân, nhưng không đáp lời.
"Cho nên, cậu là chưa kịp nghĩ tới hay là không thèm để ý?"
Không thèm để ý.
Hắn chỉ biết, muốn hắn trơ mắt nhìn cô gặp chuyện không may, hắn không cách nào làm được.
"Không trả lời, tôi sẽ xem như là cậu không thèm để ý đó? Rõ ràng là quan tâm đến sự an nguy của tôi còn hơn cả chính cậu, vậy mà dám nói cậu không quan tâm tôi!"
Cho tới nay, đều là cô tự mình tránh khỏi người hắn trước, một lần lại một lần, buông tay hắn ra.
"Nói sao thì nói, Phượng Diêu, cậu đã sớm không còn giận tôi nữa rồi đúng không? Nếu không thì sao lại lo lắng cho tôi đến vậy chứ..." Cô dắt tay hắn, không ngừng lắc qua lắc lại làm nũng.