Động phòng hoa chúc, xuân tiêu khổ đoản.
Cứ ngủ như vậy, xác thực rất không tốt đó......
Sư Thanh Dương giương khóe miệng, mang theo cười sủng nịch, thanh âm nhu tình như nước, "Có thể, Uyển Uyển thế nào, cũng được cả."
Bởi vì là nàng, nên có thể dung túng vô hạn!
Sư Thanh Uyển nghe vậy, dâng lên mặt cười, nhưng là tiếp đến lại có vẻ có chút khổ não, "Nhưng mà...... Tiếp đến nên làm gì?"
Sư Thanh Dương nghe vậy đầu tiên là sửng sờ, tiếp đến là nộ thét trong tâm.
Nhị tỷ ngươi rốt cuộc đã để ta phát hiện ngươi có lương tri đi! Nhưng sao lại có thể không phụ trách như vậy a...... Dạy ra một học sinh bán điếu tử*, là bức mình đi......
[Điếu tử: cao siêu ~ bán điếu tử: nửa cao siêu – hay dễ hiểu là học chẳng tới nơi tới chốn]"Thanh Dương cũng không biết sao?" Nhìn Sư Thanh Dương khổ não đầy mặt, Sư Thanh Uyển lên tiếng dò hỏi.
Những lời tiếp theo của nàng lại làm chấn kinh Sư Thanh Dương: "Nhị tỷ có nói giao xoa gì đó, có thể dùng ngón tay, còn có đầu lưỡi......" Nói về sau từ từ mất tiếng.
Sư Thanh Dương bất đắc dĩ.
Vậy ra, Nhị tỷ là định để mình cam tâm tình nguyện bị ăn, đồng thời còn phải tự mình chủ đạo quá trình tiến hành?
Sư Thanh Dương đột nhiên lật người lên phía trên Sư Thanh Uyển, ánh mắt chói lọi nhìn nàng.
"Uyển Uyển......" Một tiếng gọi khẽ này, tựa như trải qua suy xét thật lâu, mang theo một chút quyết định......
Trong mắt Sư Thanh Dương lóe lên hỏa diễm, "Uyển Uyển cái gì cũng không biết, hay là trước tiên làm học sinh tốt hơn......" Cố ý dừng dừng lại ở đó, ánh mắt càng thêm thâm trầm, hệt như tĩnh lặng trước bão táp......
"Làm mẫu trước, Uyển Uyển cảm thấy được chứ?"
Không đợi Sư Thanh Uyển đáp lời, đã cúi đầu ngăn miệng.
Sư Thanh Uyển còn vì câu nói vừa nãy nên có chút ngẩn ra, mới vừa hồi thần, đã thấy Sư Thanh Dương cúi người, con mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm nàng, trong đôi mắt sáng ngời đang lóe qua quang hoa không rõ, dưới chúc quang làm nền mà rạng ngời rực rỡ.
"Bắt đầu rồi đó...... Uyển Uyển, học cho tốt." Lời của Sư Thanh Dương rất nhẹ, nhưng từng câu từng chữ lại rõ ràng cực kỳ.
Lỗ tai truyền tới cảm giác ngưa ngứa khiến Sư Thanh Uyển kinh run một cái, trái tim co rút kịch liệt.
"Đây là hôn môi." Sư Thanh Dương nói rồi, một cái hôn liền nhàn nhạt ấn giữa môi Sư Thanh Uyển, trêu đến Sư Thanh Uyển nhẹ run.
"Không giống với nàng làm vừa nãy đi?" Sư Thanh Dương nói rồi, hôn cũng ngày càng bá đạo.
Nàng ngậm bờ môi của Sư Thanh Uyển, tiếp đến nhân lúc nàng ấy kinh thở mở miệng hô hấp, trong nháy mắt đó đầu lưỡi thận thế xâm nhập vào trong môi Sư Thanh Uyển, quấn lấy lưỡi nàng, cùng nhau chơi đùa......
Sư Thanh Dương luôn là hôn có chút bá đạo, ngày trước nàng sẽ mang theo chút ôn nhu, lại cũng chỉ là thăm dò ban đầu. Mà hôm nay trái lại chiếm hữu như cuồng phong bạo vũ.
Liền bắt đầu thế công kịch liệt như vậy, đã khiến Sư Thanh Uyển hoàn toàn vô lực đáp lại, cũng đã không ra được nửa điểm khí lực.
Sư Thanh Dương chậm rãi rời khỏi môi Sư Thanh Uyển, hơi chuyển xuống, môi liền ấn lên gò má Sư Thanh Uyển, tiếp đến từng chút một hướng xuống.
Sư Thanh Uyển phảng phất như dấn thân vào mây mù, chìm chìm nổi nổi, nhưng không tìm được điểm tựa. Híp mắt lại thật không dễ gì tìm được tiêu điểm, lại bị họa diện trước mắt làm thẹn đến nhắm mắt lại.
Sư Thanh Uyển không dám mở mắt ra, không dám mở mắt ra đối diện với Sư Thanh Dương lúc này, đối diện xích͙ ɭõa như vậy khiến nàng quẫn bách suýt nữa ngay cả hô hấp đều muốn quên mất.
"Uyển Uyển đây là thẹn thùng sao?" Sư Thanh Dương mang theo thanh âm trêu chọc đột nhiên xuất hiện bên tai Sư Thanh Uyển, bên môi thở ra nhiệt khí cơ hồ đả thương tới nàng.
"Tiếp đến ta muốn dạy nàng, vuốt ve đó......" Lời này liền phảng phất như một hướng dẫn, nói cho Sư Thanh Uyển, sau đó mới là chân chính bắt đầu.
Sư Thanh Uyển không biết đột nhiên khí lực ở đâu ra, đột nhiên đẩy ra một chút cự ly với Sư Thanh Dương đã hoàn toàn dán trên người mình. Ánh mắt chân thật nhìn thẳng nàng, trịnh trọng mở miệng, "Thanh Dương, ta yêu ngươi."
Vốn tưởng rằng Sư Thanh Uyển sẽ tiếp tục thẹn thùng, Sư Thanh Dương lúc bị đẩy ra thì hơi hơi ngốc ra, tiếp đến nghe được nàng đột nhiên cáo bạch
(nói rõ), liền thật ngây ngẩn ra.
Cũng chính nhờ câu cáo bạch này, Sư Thanh Dương trái lại buông ra rất nhiều, như cởi xồng xiềng ra vậy.
"Uyển Uyển, ta yêu nàng."
Là ta yêu nàng, mà không phải ta cũng yêu nàng. Yêu nàng không phải vì nàng yêu ta, chỉ là ta yêu nàng, như vậy mà thôi.