Chương 47



Qua một đợt giày vò nọ, Sư Thanh Dương cũng gần tỉnh hết rượu, ngồi ở đầu giường ngoắc ngoắc tay với Sư Thanh Uyên đứng đối diện, gọi tới, "Uyển Uyển, lại đây."

Sư Thanh Uyển chậm rãi đi qua.

Mới vừa tới gần, lại bị Sư Thanh Dương kéo một cái vào l*иg ngực.

Sư Thanh Uyển một thân giá y ngồi trên người Sư Thanh Dương, mi dài hơi rủ xuống, gò má vựng nhiễm như ráng nắng.

Sư Thanh Dương rủ mắt, nhìn người trong ngực, đột nhiên đứng dậy, dùng sức siết lấy eo nàng, ôm lên, sau đó nhẹ nhàng thả lên giường.

Giá y như hỏa, tóc đen như mặc, da thịt như ngọc.

Sư Thanh Uyển bất an nhìn Sư Thanh Dương, tay nàng chống hai bên đầu mình, đè lên chút tóc của mình, con ngươi thâm u, nhưng cũng không có động tác.

Sư Thanh Uyển dần dần không chịu được tầm mắt như vậy, không tự chủ nghiêng nghiêng đầu.

Một khắc sau liền bị môi lưỡi của Sư Thanh Dương mạnh mẽ chiếm lấy.

Nàng áp xuống, hôn thât sâu, so với bất kỳ lần nào trong quá khứ đều muốn sâu sắc, tùy ý hơn. Thật giống như rốt cuộc nhịn không được ném bỏ hết kiêng kỵ.

Sư Thanh Uyển bị nàng hôn không thở nổi, chỉ có thể hoàn toàn theo hô hấp của nàng nuốt lấy nhả ra.

Cảm giác được giá y trên người bị cởi bỏ, cảm giác được nàng cắn nơi cần cổ, cảm giác được mình bị nàng bóp tới sinh đau, cảm giác được nàng hôn ngày càng xuống dưới......

Không khí ngày càng nhiệt, Sư Thanh Uyển cảm giác mình sắc thần trí tự loạn, không nhịn được rêи ɾỉ thoát ra khỏi miệng.

Đột nhiên vừa cảm giác thấy thân thể lạnh, mới phát hiện tầng che chở cuối cùng trên người mình cũng bị cởi bỏ rồi......

Nhưng là sau lúc đó, hết thảy động tác của Sư Thanh Dương lại đột nhiên dừng lại.