Chương 2: Cô ta vẫn chưa thể chết

Máu chảy từ bụng cô nhuốm đỏ cả bộ váy trắng, lênh láng trên sàn nhà...

Người hầu trong nhà đều hoảng sợ, muốn đưa Tố Diệp Hàn vào bệnh viện nhưng lại sợ Hàn Mặc Lâm càng thêm tức giận nữa nên cũng coi như không có gì.

Chỉ có một mình Phương quản gia định đi đến thì đã bị mọi người ngăn cản.

"Thiếu gia... dù gì thiếu phu nhân cũng là..."

Phương quản gia cố gắng giải thích hộ Tố Diệp Hàn thì Hàn Mặc Lâm đã tức giận ngắt lời.

"Ông im mồm!! Ở đây ông không có tư cách để nói. Nếu ông muốn cô ta chết thì cứ việc giúp cô ta."

Hàn Mặc Lâm bế Tố Diệp Tú lên lầu, không quên ra lệnh cho đám người hầu.

" Cho cô ta ở nhà kho. Mặc kệ cô ta ở đó tự sinh tự diệt, ai mà dám giúp cô ta thì đừng trách tôi."

Mặc dù bị Hàn Mặc Lâm đâm một nhát vào bụng nhưng Tố Diệp Hàn vẫn chưa hôn mê. Cô vẫn có thể nhìn thấy được cảnh hắn đưa Tố Diệp Tú lên lầu.

Người hầu trong nhà không ai dám cãi lệnh Hàn Mặc Lâm, họ nhanh chóng đưa Tố Diệp Hàn xuống nhà kho.

Nhưng ngay lúc đó Phương quản gia đã ngăn cản và đưa cô tới bệnh viện.

Cuộc phẫu thuật kết thúc. Vết thương của Tố Diệp Hàn không quá sâu nên chưa đầy một ngày cô đã tỉnh dậy.

"Phương... Phương quản gia... sao ông lại làm vậy? Ông không sợ Hàn Mặc Lâm anh ta..." Tố Diệp Hàn vẫn phải dùng máy thở nên giọng nói của cô rất nhỏ.

"Thiếu phu nhân, an toàn của cô là trên hết. Hơn nữa thiếu gia lúc đó chỉ là quá kích động thôi... Cô có thể..."

"Tôi biết ông đang định nói gì... Tôi không muốn tính toán gì với anh ta. Truyện đã qua rồi... thì để nó qua đi... đừng nhắc lại nữa."

"Tôi..."

Tố Diệp Hàn chưa kịp nói thì một người đàn ông đạp tung cánh cửa ra. Là Hàn Mặc Lâm!!

"Phương quản gia!! Ông càng ngày càng to gan rồi đó!! Ông giám cứu cô ta!?"

"Thiếu gia..."

Tố Diệp Hàn kinh hãi. Đến cả khi cô trở thành thế này rồi, hắn vẫn không chịu buông tha cho cô sao?

"Anh... anh định làm... cái gì nữa?"

"Xem ra vết thương chưa đủ nặng sao?"

Dứt lời, Hàn Mặc Lâm xé rách bộ đồ bệnh nhân của Tố Diệp Hàn ra, khiến cho cô càng hoảng loạn hơn.

"Không!! Anh không... thể làm vậy được... đây là bệnh viện..."

Hàn Mặc Lâm cười khẩy.

"Bệnh viện? Bệnh viện thì sao? Cô đừng quên, bây giờ cô chỉ là đồ chơi, là công cụ phát tiết của tôi. Tôi muốn lúc nào cô cũng không thể từ chối."

"Không..."

Tố Diệp Hàn ngất đi.

"Khốn kiếp!! Còn định giả vờ ngất sao?Cô đang coi thường tôi sao!?"

Hàn Mặc Lâm không tin rằng Tố Diệp Hàn lại ngất, hắn liền rút máy thở của cô ra.

Đúng lúc đó, bác sĩ và y tá đi vào, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt nên đã ra sức ngăn hắn lại.

"Hàn tiên sinh!! Đây là bệnh viện. Hơn nữa cô ấy còn là vợ của anh. Sao anh có thể là như thế chứ!?"

Hàn Mặc Lâm gầm lên: "Cô ta không phải vợ tôi!! Vợ tôi là Tố Diệp Tú!!"

"Hàn tiên sinh, tôi còn nhớ một năm trước hai người còn rất tốt. Sao giờ lại thành thế này? Lẽ nào chỉ vì một ả tiểu tam mà anh hành hạ cô ấy đến mức này sao?"

Hàn Mặc Lâm ra sức gạt bỏ mọi điều xấu cho Tố Diệp Tú.

"Diệp Tú không phải tiểu tam!! Tố Diệp Hàn cô ta mới chính là tiểu tam!!"

"Hàn tiên sinh anh nghĩ tôi là thằng ngu sao? Anh đừng quên ba năm trước tại sao cô ấy lại cưới anh."

"Chăm sóc cô ta cẩn thận!!"

Hàn Mặc Lâm bỏ đi, không hiểu sao mà trong lòng hắn lại cảm thấy khó chịu như vậy. Nhưng cái cảm xúc này nhanh chóng bị hắn gạt bỏ ra ngoài.

Hắn cũng không hiểu tại sao mình lại nói như vậy. Chẳng phải hắn muốn cô chết sao? Sao lại còn muốn cứu cô?

Tại biệt thư của Hàn Mặc Lâm...

"Mặc Lâm... chị của em..."

Tố Diệp Tú lại giả vờ khóc.

"Không sao, cô ta đang ở bệnh viện."

Nghe như vậy Tố Diệp Tú liền tức giận, nhưng trong mắt Hàn Mặc Lâm, ả lại nhân từ như nữ thần vậy.

Ả liền nén cơn giận và giả vờ cầu xin hắn tha cho Tố Diệp Hàn.

Đương nhiên hắn nhìn ả lại càng xót xa.

" Nhân từ với kẻ thù là tàn nhẫn với mình. Cô ta định gϊếŧ em mà em còn nhân từ như vậy?"

"Nhưng mà... anh sẽ không để cô ta chết... chúng ta vẫn còn rất nhiều trò cho cô ta chơi..."