Chương 38: Món Ngon

“Mọi người đều dậy rồi sao?” Tần Tiểu Ngư hỏi.

Bưu nghe xong lời này, ánh mắt lập tức sáng lên, hắn nói: “Hôm nay không phải muốn ăn trứng Thải Phượng sao? Ngay cả đám ấu tể không thể biến hình ở động bên cạnh cũng dậy, ngươi nhìn xem.”

Tần Tiểu Ngư nhìn ra ngoài theo ngón tay của Bưu, quả nhiên nhìn thấy một đàn hổ nhỏ lông xù. Mấy con hổ này chỉ lớn như những con mèo nuôi trong nhà, từng con đều nhìn nàng với đôi mắt sáng ngời.

“Đi thôi, trước đó ta đã lấy trứng Thải Phượng từ chỗ tộc trưởng tới rồi, hôm nay tất cả mọi người uống canh trứng gà.” Bưu nói với vẻ mặt nhớ lại.

Tần Tiểu Ngư nghĩ đến số lượng trứng Thải Phượng hôm qua lấy được, sau đó nghĩ đến số lượng người trong bộ lạc, thở dài, đây là muốn mỗi người uống một ngụm hả...

Nhưng ngẫm lại cũng đúng, trong bộ lạc đã rất lâu không có gì để ăn, phần lớn thời gian đều ăn đất.

Đất này vẫn là đất thật, rất khó ăn, chỉ là ăn xong không thấy đói, còn có chút nguyên tố vi lượng.

Lúc Tần Tiểu Ngư đi ra, người trong tộc đều đã chờ bên ngoài, chiến sĩ tộc Tuyết Hổ có khứu giác vô cùng nhạy bén, lúc trước, bọn họ thèm nhỏ dãi canh trứng gà của đàn ấu tể đã lâu, hiện tại cuối cùng cũng có thể nếm thử.

Thấy mọi người đều mong chờ, Tần Tiểu Ngư cũng không do dự nữa, lưu loát ở bên kia nhóm lửa, nấu canh trứng gà.

Cách làm rất đơn giản, Tần Tiểu Ngư cũng không có ý giấu giếm, thậm chí còn bắt lấy mấy con ấu tể, vừa làm vừa dạy.

Khác giật mình nhìn trứng Thải Phượng như nước biến thành mây bay trong nồi đá, mặc dù những con hổ trưởng thành khác cũng rất ngạc nhiên nhưng lúc này bọn họ đã không thể chờ đợi được nữa mà lấy chén đá của mình ra chờ đợi.

Kể từ lần trước Tần Tiểu Ngư để cho đám ấu tể làm chén đá, những con hổ lớn này cũng đã học theo mà chuẩn bị cho mình một cái. Nhưng bởi vì liên quan đến sự trưởng thành của hổ, bọn họ kiểm soát sức lực chính xác hơn, vì vậy mà làm ra cái chén đẹp hơn so với đàn ấu tể.

Chờ sau khi Tần Tiểu Ngư nấu canh trứng xong liền đối mặt với vô số cái chén đá đưa tới trước mặt.



Ý của vô số đôi mắt lóe sáng kia cũng rất rõ ràng.

Bánh đất bọn họ đã tự mình lấy xong, chỉ còn thiếu canh trứng gà thơm ngon mà thôi.

“Tiểu Ngư, xong chưa?” Khác nhìn nồi canh trứng gà, nhịn không được có chút chảy nước miếng.

“Xong rồi.” Tần Tiểu Ngư bỏ thêm muối, khuấy một chút rồi múc một ít cho Khác.

Khác ngửi thấy mùi thơm, ánh mắt hạnh phúc híp lại, hắn uống từng ngụm nhỏ, chỉ cảm thấy cả thân hổ đều muốn bay lên.

“Ta ta ta.”

“Còn có ta nữa.”

“Ta ở đây!”

Sau khi Tần Tiểu Ngư múc cho Khác, những người khác cũng lập tức kích động lên, nhao nhao đưa chén của mình tới, ngay cả tiểu ấu tể không thể hóa hình cũng ngậm chén đá của mình với ánh mắt ướt sũng để xin ăn…

Một nồi nước đối với toàn bộ lạc mà nói thật sự cũng chỉ là mỗi người một ngụm.

Chờ Tần Tiểu Ngư phân chia canh xong, tất cả mọi người liếʍ hết phần canh trứng thơm ngon được chia, vẻ mặt còn vô cùng hạnh phúc khiến cho trong lòng của Tần Tiểu Ngư có chút chua xót.

Rõ ràng lương thực đã thiếu hụt đến mức này rồi, nhưng đám đại lão hổ cũng không nghĩ đến việc vứt đi gánh nặng trong bộ lạc để đến nơi khác sống cuộc sống tốt hơn.

Tần Tiểu Ngư thở dài một hơi, khóe mắt chú ý đến tiểu cô nương loài người tên là Mộ Vũ kia đang lén rời đi.