Chương 37: Trộm Đi

Tần Tiểu Ngư xoay người đi ra ngoài.

Trong địa bàn của tộc Tuyết Hổ, nói chung là sẽ không có nguy hiểm gì, trong lòng nàng cũng biết rõ những con ấu tể bị thiếu mất kia hơn phân nửa là chạy tới chỗ gà Thải Phượng và thỏ Vân Tiêu rồi.

Đêm tối dài đằng đẵng.

Những con ấu tể này ỷ vào thân hình nhanh nhẹn của mình mà nhảy vào trong chuồng nuôi. Mục tiêu của bọn họ rất rõ ràng, chính là gà Thải Phượng và thỏ Vân Tiêu bên trong.

Khu chăn nuôi có hàng rào, nhưng những hàng rào này là để ngăn chặn gà Thải Phượng và thỏ Vân Tiêu chạy ra ngoài, còn tác dụng đối với ấu tể của tộc Tuyết Hổ ngang với không tồn tại, bọn chúng có thể nhảy vào một cách nhẹ nhàng.

Tần Tiểu Ngư vẫn chưa đi vào khu chăn nuôi thì đã biết những tên kia đang ở đây rồi.

Bởi vì quá yên tĩnh, toàn bộ khu chăn nuôi yên tĩnh như thể không có sinh vật sống nào bên trong, ngay cả gà Thải Phượng thỉnh thoảng kêu ùng ục cũng không có, đừng nói ùng ục, thậm chí hoạt động thân thể một chút để đổi tư thế ngủ cũng không có.

Tần Tiểu Ngư bước vào, chờ khi nhìn thấy cảnh tượng bên trong, vẻ mặt nhất thời không nói nên lời.

Chỉ thấy trong vòng luẩn quẩn không chỉ có gà Thải Phượng và thỏ Vân Tiêu mà còn có những con ấu tể lén chạy ra.

Dưới ánh trăng nhợt nhạt, mấy con ấu tể của tộc Hổ Tuyết ôm gà Thải Phượng của mình với vẻ mặt yêu thương, nhẹ nhàng sờ vào đầu gà của chúng. Những con gà Thải Phượng đó co lại thành một đám, run lẩy bẩy ở trong lòng ấu tể của tộc Hổ Tuyết.

Tần Tiểu Ngư chuyển tầm mắt, đãi ngộ của thỏ Vân Tiêu bên kia cũng giống như vậy.

Được rồi, không cần tính nữa, nếu tính thì chắc là hiện tại tất cả những ấu tể trong động đều đã chạy tới đây rồi.

“Được rồi, đều trở về ngủ đi.” Tần Tiểu Ngư không thể nhịn được nữa nói.



Lời này vừa nói ra, trong mắt những con ấu tể kia liền đột nhiên hiện ra vẻ hung dữ.

“Nếu các ngươi còn tiếp tục ôm gà Thải Phượng và thỏ Vân Tiêu nữa thì chúng sẽ sợ hãi. Nếu sợ hãi thì bọn chúng sẽ ngừng đẻ trứng và không béo lên!”

Gần như ngay lập tức, đám ấu tể liền thả gà Thải Phượng và thỏ Vân Tiêu trên tay ra, với vẻ mặt hổ như không có chuyện gì xảy ra mà nhảy ra khỏi vòng tròn, ngoan ngoãn đứng trước mặt Tần Tiểu Ngư.

Lúc này, Tần Tiểu Ngư đã không muốn nói bất cứ điều gì nữa, lòng nàng quá mệt mỏi, nàng vẫy tay, xoay người đi về hang động, những con ấu tể thì đi theo Tần Tiểu Ngư xếp hàng trở về ngủ.

Ngày hôm sau, đàn ấu tể vẫn dậy sớm như thường lệ.

Nhân tiện, bọn họ còn kéo Tần Tiểu Ngư dậy: “Tiểu Ngư, ngươi không thể ngủ mãi được, nếu ngủ nhiều quá thì sẽ không có thời gian rèn luyện nữa.”

Trên đầu Tần Tiểu Ngư đầy những vạch đen, nhìn cái tên đang nghiêm túc nói đạo lý với mình: “Nếu ta nhớ không lầm thì trước đây ta là người dậy sớm nhất, còn các người phải ngủ đến khi mặt trời mọc đúng không?”

Bưu gãi đầu, cười hì hì nói: “Ngươi nhớ rõ như vậy làm gì? Những thứ này vô dụng, không cần phải nhớ.”

Tần Tiểu Ngư: …

Nàng nhìn sắc trời, vẫn còn chưa sáng.

Làm cho nàng ngạc nhiên chính là, bên ngoài động lại có tiếng động, còn không chỉ là tiếng của đội tuần tra.

Nói chung, khi tộc Tuyết Hổ không có việc gì làm thì đều là đang ngủ. Đây không phải là lười biếng, mà là tài nguyên chỉ có ít như vậy, nếu không ngủ, tiêu hao quá nhiều năng lượng thì sẽ chết đói.