Chương 2-3: Bạn bè người thân

Đến cuối cùng, màn hình hiển thị cố định ghi lại vài đoạn trò chuyện, Lúc nhìn thấy những dòng này, Phương Tử Dương không nhịn nổi mà bật cười, thế nhưng trong mắt không che dấu được ánh nước ướŧ áŧ cùng bi thương chán nản.

Hắn hiểu rồi.

Hắn hiểu ra bản thân hẳn không nên ôm tâm tư chờ mong, một chút cũng không nên.

Hắn nhớ rõ trước đây khi sự kiện bạo lực học đường xảy ra, giáo viên cùng với lãnh đạo trường học giáo huấn, bức ép hắn nói xin lỗi, hắn nổi giận chạy về chất vấn ba hắn rằng tại sao không dùng tới quan hệ để nói đỡ cho hắn. Người đàn ông đó đã nói gì với hắn?

Ừ, đúng rồi, chính là như vầy…

“Con nói cái gì vậy? Nhìn xem thái độ của con như vậy là sao! Từ sáng đến tối chỉ biết gây họa. Video trên hotsearch kia vừa đăng thư ký đã lập ức thông báo cho ba, ba phải gọi điện khắp nơi để giúp con thu dọn hậu quả. Nhưng mà tốc độ lan truyền của video rất nhanh, hoàn toàn không thể nào áp xuống, đã thu hút sự chú ý của nhân dân cả nước rồi!”

“Ba không thể hoàn toàn mặc kệ ảnh hưởng đến hình ảnh công ty, hiện tại cổ phiếu đã bắt đầu rớt giá, các cổ đông kỳ cựu của công ty cũng vin vào mà cắn chặt không tha. Biện pháp duy nhất bây giờ chỉ có thể là ra mặt nhận lỗi, cũng không thật sự khởi kiện lên tòa. Con càng quậy càng hung, chuyện xảy ra ngay dưới mắt của tất cả mọi người chính là không có cách nào dàn xếp được.”

Âm thanh rõ ràng vang vọng bên tai.

Dùng thế lực cùng quan hệ xã hội của nhà họ Phương thế mà không thể trấn áp được một cái video trên hotsearch sao? Không, tuyệt đối không thể nào.

Kỳ thực toàn bộ sự kiện bạo lực học đường này có thể giải quyết êm đẹp, chỉ cần lôi ra đoạn video hoàn chỉnh thật sự chưa qua cắt nối là có thể điều tra được. Đối với năng lực của nhà họ Phương chính là chuyện nhỏ, hoàn toàn không phải vấn đề gì khó khăn, thế mà ba hắn cũng không có giải quyết như vậy, trường học cũng làm tương tự.

Ba hắn nói sau khi mọi chuyện xảy ra đã liên lạc rất nhiều người để giải quyết, mà sự thật…Hắn tìm kiếm khắp nơi cũng không tìm được đoạn lịch sử trò chuyện nào có liên quan.

Hắn cố chấp nhất định có chết cũng không nhận tội, muốn chờ kết quả điều tra chân tướng của trường học, mà sự thật là…Trường học hoàn toàn ngó lơ chẳng hề nhắc lại việc còn một đoạn video hoàn chỉnh bị bỏ sót.

Tất cả những điều này hắn còn cái gì mà không hiểu nữa?

Nếu như không có sự đồng ý ngầm của ba hắn, trương học sẽ dám trưng ra thái độ xử lí như vậy hay sao?

Phương Tử Dương siết chặt nắm tay, ép buộc bản thân bình tĩnh hô hấp.

Hắn luôn cho là ba hắn bởi vì Nghiêm Đồng nên mới dần chán ghét hắn, bắt đầu từ khi hắn xảy ra xích mích với Nghiêm Đồng. Mà giờ phút này, thực tế nói cho hắn biết, có lẽ hắn đã suy nghĩ quá ngây thơ.

Từ đầu tới cuối, baba mà hắn kính trọng cũng chưa từng thật sự yêu thương hắn!

Quả nhiên trải qua rất nhiều chuyện, nếu như ba hắn có để ý quan tâm hắn, làm sao lại chỉ vì một người dưng bên ngoài mà tuyệt tình với hắn như vậy. Coi như hắn thật sự làm sai, làm ba hắn mất mặt, thế nhưng toàn thế giới có mấy cặp cha mẹ thật sự yêu thương con cái mà lại nhân cơ hội này bỏ đá xuống giếng.

Lại nói đến anh trai hắn, hắn nhớ tới đời trước, bởi vì một lần anh trai ra quyết định sai lầm, đẩy toàn bộ tập đoàn rơi vào hiểm cảnh, suýt chút nữa phá sản. Thế nhưng ba hắn vẫn dốc hết sức lực hỗ trợ để cứu anh.

Không tiếc tất thảy mọi thứ, vươn tay về phía anh đó mới thật sự là biểu hiện của một người làm ba.

Tại sao cùng là con cái trong nhà, nhưng thái độ xử sự lại khác biệt như vậy?

Hắn là con trai ruột của ba hắn không có nghi ngờ gì, thời điểm tùy tiện làm xét nghiệm DNA kiểm chứng cũng không tìm thấy chút vấn đề nào. Anh trai cũng là anh ruột của hắn, rốt cuộc tất cả là tại sao vậy.

Phương Tử Dương cảm thấy cõi lòng chua xót.

Chính vào lúc này, điện thoại di động của hắn đột nhiên đổ chuông.

Phương Tử Dương nhấn nghe máy, bên trong truyền đến tiếng gào thét của một người đàn ông trung niên.

“Thằng nhóc đần độn, mày đang ở đâu? Ba con hai người thật là vô liêm sỉ! Đồ khốn nạn này! Ông đây là xui xẻo 8 kiếp mới có thể đυ.ng phải các người, mày đăng Weibo như vậy là có ý gì hả? Mày có biết cũng bởi vì mấy lời trên Weibo đó mà tập đoàn chúng ta người ngã ngựa đổ hay không!”

“Mẹ nó, mày mau chóng công khai xin lỗi đi! Hành động lẹ làng, nếu không ông đây lập tức tập hợp cổ đông kéo ba mày xuống cùng công ty! Chỉ có chút chuyện nhỏ như rắm vậy mà làm rùm beng đến mức độ này, Phương Ngạn Đông cái đồ chó chết kia cũng không biết đang giở rò quỷ gì, lúc này lại dám thả tay làm bừa…”

Giọng nói này là --- chú Lý?

Đây chẳng phải chú Lý - vị tổng tài luôn đối nghịch cùng ba hắn, cuối cùng bị ba hắn thu lại hết cổ phần, đuổi ra khỏi tập đoàn, rơi vào cảnh phải cun cút, chán nản ngoài đường?

Đến rất đúng lúc.

Hắn tự động lờ đi ngữ điệu tức giận sôi máu mắng chửi của người bên kia đầu dây, Phương Tử Dương một tay tiếp tục thao tác trên bàn phím, ánh mắt đột nhiên lóe lên…

“Chú Lý, cho tôi mượn đoàn luật sư của công ty dùng vài ngày, tôi bán lại cho chú 1% cổ phần.”

Loảng xoảng ---

Phía bên kia điện thoại truyền đến âm thanh rơi vỡ giòn tan của ly cốc.

“Cháu nói tới cổ phần nào?”

Giọng của Lý Chí Nhân không khống chế được mà cất cao.

“Cổ phần công ty, cổ phần của tập đoàn nhà họ Phương.”

Mọi việc đều bị bên Phương Ngạn Đông kìm hãm ngột ngạt, nên hắn ra tay ở đâu cũng gặp phải muôn vàn bất tiện.