Chương 3

"Đầu tháng này, có mấy văn kiện yêu cầu Tư tổng kí tên, nên tôi đã đi gặp cậu ấy. Giá cổ phiếu của công ty gần đây..."

Lâm Thuân giải thích một câu, lại cảm thấy nhiều lời vô ích, ngừng đề

tài: "Cô nếu là còn cần tôi tiện thể nhắn, mùng 1 tháng sau tôi lại đi gặp Tư tổng.

Tư Hoa Niên không còn tâm trạng nói thêm,cúp điện thoại. Cái mũi bỗng nhiên lên men. Trong ánh mắt lăn ra vài giọt nước mắt, sau đó liền rốt cuộc nhịn không được, đơn giản ngồi xổm trên mặt đất mà khóc lên thành tiếng.

Vất vả lắm mới được sống lại một đời,ấy vậy mà ngoài việc có thể làm Tư Tấn đau lòng, cô vẫn chẳng có bản lĩnh nào khác.

Tư Tấn là người vừa thông minh lại ưu tú, kết quả do cô gây hoạ mà phải vào tù. Mỗi tháng chỉ có thể dựa vào vài lần tiếp xúc với bên ngoài, cơ hội ít ỏi như vậy vẫn cố gắng một mình chống đỡ một công ty to.

Hai người vốn dĩ là người thân cận nhất của nhau, sống nương tựa lẫn nhau. Nhưng hiện tại, muốn nói chuyện một câu đều khó như lên trời.

Trên quảng trường ồn ào tiếng người, vài ba người bạn tốt hoặc đôi tình nhân nắm tay đi qua, làm cho dáng vẻ co ro của Tư Hoa Niên thêm phần đáng thương.

Trước mắt bỗng nhiên tối sầm lại, Tư Hoa Niên hơi hơi ngẩng đầu, liền thấy có người ở trước mặt cô ngồi xổm xuống, đem thứ gì đưa tới trước mặt cô

"Đừng khóc, tặng cho cô."

Duỗi tay lau khô nước mắt, tầm mắt trở nên rõ ràng. Là quả cầu thủy tinh ban nãy cô vừa nhìn.

Đối diện người một đầu tiểu tóc quăn, nâu thẫm làn da, nhìn không ra là người nước nào.

Tiếng Anh phát âm không thế nào tiêu chuẩn, trên mặt tươi cười chân thành lại giản dị: " Cô thích cái này nhưng không có tiền đúng không? Tặng cho cô, không cần gì cả."

Lòng tốt của một người xa lạ khiến trong lòng Tư Hoa Niên ấm áp, ngược lại càng làm cô muốn khóc hơn: "Cảm ơn anh."

Người bán rong thấy cô duỗi tay đến áo lông vũ trong túi tìm cái gì, vội vàng xua tay ngăn cản nói: "Không có gì, tôi vốn dĩ không định bán tiếp. Giờ phải về nhà rồi, còn cùng em gái trang trí cây thông Noel."

Tư Hoa Niên tay không dừng lại, móc ra một đống màu tiền mặt, nhét vào trong tay hắn: "Cho anh."

Bên trong có mấy tờ tiền 100 màu vàng, mấy tờ tiền 50 màu đỏ, còn vào đồng tiền xu. Người bán hàng rong cả kinh, vội vàng xua tay: "Không cần nhiều như vậy."

Hắn chỉ lấy ra một tờ 20, rồi trả lại số tiền còn lại: "Cô cũng kiếm tiền vất vả."

Tư Hoa Niên do dự một chút, ngoan ngoãn đem tiền mặt đều nhét trở lại túi: "Anh nói đúng."

Tạm biệt người bán rong, Tư Hoa Niên đem theo quả cầu thủy tinh, chầm chậm bước về nhà.

Chung cư rất yên tĩnh, trước nay luôn sang trọng và thoải mái.

Tư Hoa Niên đem thủy tinh cầu đặt lên bàn, ánh sáng màu vàng ấm áp chiếu thành hình cung, phản chiếu ra từng vòng từng vòng vầng sáng, chiếu sáng từng bông tuyết nhỏ đang bay trong quả cầu thủy tinh.

Tư Hoa Niên bỗng nhiên cảm thấy có điểm ủy khuất. "Tôi cũng muốn cùng anh trai trang trí cây thông Noel.

Tuy nhiên,dù cô có cảm thấy ủy khuất thì cũng chẳng thay đổi được gì.

Hiện tại tình huống này, không nói tất cả đều do cô sai nhưng ít nhất cũng có phần lớn trách nhiệm.

Mọi chuyện bắt đầu cách đây 1 năm rưỡi, khi đó Tư Hoa Niên 17 tuổi, đã tốt nghiệp cao trung

Mùa tốt nghiệp luôn là một thời điểm đặc biệt, thấp thoáng nỗi buồn và hoài niệm. Có những người bạn bình thường cũng chưa nói qua với nhau vài câu, đến lúc chia tay cũng cảm thấy quyến luyến không nỡ.

Tư Hoa Niên cùng bạn học nữ trong lớp không tính là thân thiết. Thành tích của cô vốn không tốt, đối với học tập cũng không có hứng thú gì, lại sớm có ý định muốn xuất ngoại học đại học. Vì vậy cô cũng bị mất điểm vài phần so với các bạn cùng lớp,cùng thi đại học.

Cũng may tính cách Tư Hoa Niên hiền hòa, ngoại hình lại xinh đẹp, nhân duyên vẫn luôn luôn tốt, khi người khác gặp cô cũng sẽ có vài lời chào hỏi các loại.

Cho nên khi có mấy bạn nữ cùng lớp đến mời cô đi chơi ở quán bar, cô tuy do dự một chút nhưng vẫn đồng ý.

Rốt cuộc...... Về sau khả năng gặp lại cũng rất ít.

Quán bar nhìn qua thực quy chuẩn và sạch sẽ.

Tư Hoa Niên chỉ gọi một ly độ cồn rất thấp, nhưng có vẻ ngoài nhìn đẹp. Cho nên khi trong đầu cô xuất hiện một cảm giác buồn ngủ, phản ứng đầu tiên của cô là không tin. Sau đó trước khi mất ý thức, cô đã gọi cho Tư Tấn.

Thời điểm tỉnh lại, cô đang nằm ở nhà, cũng không thấy Tư Tấn đâu.Bí thư Lâm nói cho Tư Hoa Niên, Tư Tấn dùng một chai rượu đánh vào đầu người khác, hiện tại đang bị nhốt trong trại giam.Bọn họ cũng không làm được gì, chỉ có thể giúp Tư Tấn tìm luật sư tốt nhất.

Trên toà án, không khí nghiêm túc, căng thẳng,mọi người ngừng thở, chờ đợi kết quả xét nghiệm máu của Tư Hoa Niên mà bộ phận pháp y gửi đến.

Kết quả cho thấy, không phát hiện chất gây ảo giác trong máu Tư Hoa Niên. Trong phiên tòa, thẩm phán hỏi Tư Tấn giải thích chuyện này như thế nào.

"Em gái tôi chắc chắn bị đánh thuốc." Tư Tấn cau mày, biểu tình kiên định.

"Có thể là ma túy kiểu mới, nếu xét nghiệm không ra, công ty Tư gia chúng tôi yêu cầu tài trợ mua thiết bị mới nhất từ nước ngoài, để xét nghiệm lại một lần nữa."

"Lý do?"

Tư Tấn trầm mặc sơ qua: "Em gái tôi trước nay vẫn luôn ngoan ngoãn, cũng rất thông minh, sẽ không uống rượu té xỉu."

"Phải không," thẩm phán không tỏ ý kiến, lật xem một phần văn kiện:"Đây là bản ghi chép đến từ giáo viên và bạn học của em gái bị cáo. Em gái bị cáo là Tư tiểu thư, thành tích học tập trung bình, tính cách đơn thuần, không hiểu biết về xã hội."

"Trước bài kiểm tra của cơ quan tư pháp, trả lời câu nào cũng hời hợt không rõ ràng."

Tư Tấn mím môi, không hề lên tiếng nữa.

Thẩm phán bỏ qua vấn đề này, lại đyaw ra câu hỏi mới:" Vì sao bị cáo nhận định nạn nhân có ý định xâm hại tìиɧ ɖu͙© em gái của bị cáo? Theo các nhân chứng xung quanh, nạn nhân chỉ định chạm vào mặt em gái của bị cáo."

Tư Tấn hơi hơi rũ mắt, thanh âm bất tri bất giác lộ ra vài phần chua xót: "Nếu không phải trường hợp nguy hiểm, em gái tôi sẽ không gọi cho tôi khi em ấy vui chơi ở bên ngoài."

Thẩm phán trầm mặc thật lâu, "Thỉnh cầu bác bỏ."

Cuối cùng, không thể xác định tội danh của Tư Tấn là ngộ sát hay phòng vệ quá mức.Nhờ sự nỗ lực của luật sư, lấy lý do gϊếŧ người trong trạng thái tình cảm bị kí©h thí©ɧ, tâm trí không đủ tỉnh táo,mức án là 5 năm tù, là mức án nhẹ nhất trong tội cố ý gϊếŧ người.

Tư Hoa Niên vẫn theo kế hoạch đã định, xuất ngoại du học. Trước khi lên máy bay, cô có gặp mặt Tư Tấn một lần trong nhà tù. Hai người cách nhau qua tấm kính thật dày, dùng điện thoại nói chuyện với nhau.

" Anh ơi"

Tư Tấn đối diện cô qua tấm kính, trong mắt thế nhưng lộ ra vài phần ý cười: "Niên Niên."

Trước ngày hôm nay, đã thật lâu rồi Tư Hoa Niên không kêu lên một tiếng anh trai với Tư Tấn, Tư Hoa Niên nức nở:" Em xin lỗi."

" Không phải do em sai. Niên Niên, em không có việc gì là tốt rồi."

Nhìn tiểu cô nương cúi đầu yên lặng rơi lệ, Tư Tấn trong lòng một nắm một nắm đau: "Niên Niên, em...... đi sớm một chút, đừng để lỡ chuyến bay."

Không biết điều gì đυ.ng tới Tư Hoa Niên, cô rốt cuộc nhịn không được khóc thành tiếng, đứt quãng nói: "Anh, em xin lỗi, em không nên ích kỷ đem chuyện ba mẹ mất đổ lên đầu anh."

Thời điểm cha mẹ Tư Hoa Niên mất, cô 14 tuổi, đang học sơ tam( lớp 9).Vốn dĩ chuyện đưa đón Tư Hoa Niên đi học mỗi ngày là do Tư Tấn đảm nhiệm. Nhưng khoảng thời gian ấy, Tư Tấn đang tham gia một kì thi biện luận không tiện đưa đón Tư Hoa Niên nên đổi thành ba mẹ cô đi.

Kết quả trên đường xảy ra tai nạn xe, ba mẹ Tư Hoa Niên mất.

Một sinh viên đại học năm hai như Tư Tấn dứt khoát bỏ học, dùng đôi vai của mình gánh vác sự nghiệp công ty mà hàng ngàn người đang phụ thuộc để tồn tại.

Tư Hoa Niên vẫn là bộ dạng nuông chiều từ bé khiến mỗi người hâm mộ, nhưng cô lại không bao giờ kêu lên Tư Tấn một tiếng "Anh trai" nữa.

Tất nhiên cô trách cứ chính bản thân mình nhưng luôn là nhịn không được mà nghĩ, nếu người chết không phải là ba mẹ cô, mà là người anh trai nuôi chẳng mấy yêu thích.... thì tốt rồi.

Cô gái nhỏ nức nở, nhưng vẫn cố gắng nói tiếp:"Khi đó, em thật không hiểu chuyện. Rõ ràng em sớm biết được chuyện này không hề có lỗi của anh, nhưng vẫn đổ hết mọi trách nhiệm lên đầu anh. Thực ra, là do em không biết phải mở lời nói chuyện với anh, cùng không dám xin lỗi anh....Hiện tại, có nói anh cũng không tin em nữa rồi. Hức..."

Lời này đến tận bây giờ mới nói ra, đúng là chậm chút,nhưng trong lòng Tư Tấn vẫn thập phần thỏa mãn.

Anh cười, hốc mắt đỏ lên. Đợi lâu như vậy, anh rốt cuộc vẫn đợi được khoảnh khắc này. Tư Tấn thật sự rất cao hứng, thế cho nên đầu óc đều có chút choáng váng. Vì thế anh đã làm một việc mà cả đời này khiến anh hối hận.

Anh nâng lên tay, dùng đầu ngón tay thô ráp mường tượng ra khuôn mặt của cô gái nhỏ qua lớp kính trong suốt không hề tình cảm quyến luyến, si mê trong mắt mình nữa.

"Niên Niên,em không cần cảm thấy áy náy về chuyện này. Là do anh thích em, hi vọng cưới được em... Là thích em thật lòng, nên những chuyện này anh đều cam tâm tình nguyện."

Từ đó,Tư Hoa Niên sợ hãi mà bỏ đi. Tuy cô vẫn thường xuyên gọi cho anh và gọi anh là "anh trai",ngoan ngoãn như một con thỏ. Chỉ là mỗi một lần, trừ lí do Tư Hoa Niên xin tiền Tư Tấn, thời gian còn lại giữa hai người đều là im lặng vô hạn và trầm mặc khó xử. Tư Tấn không biết Tư Hoa Niên không hề chán ghét anh.Chỉ là,cô không biết phải đối mặt với anh như thế nào.

Cuộc đời được mấy lần 5 năm.Chờ đến khi Tư Tấn ra tù, tin tức đầu tiên anh nhận được về cô lại là tin cô đã chết.

Tư Hoa Niên, người mà anh yêu thương cả đời,đã vĩnh viễn biến mất trong biển cả.

Mà Tư Hoa Niên lại biến thành a phiêu, đi theo bên người Tư Tấn,nhìn anh đau đớn như muốn chết. Anh sống không khác gì một cái xác không hồn, còn dùng công việc để làm tê liệt bản thân. Cuối cùng, chưa đến 40 tuổi, liền lẻ loi mà chết đi.

Gạt bỏ những chuyện đã qua cả một đời trong trí nhớ, Tư Hoa Niên sờ sờ mặt, mới phát hiện bản thân cô lệ đã rơi đầy mặt. Lau khô nước mắt, rửa mặt, cô mở di động ra,mua vé máy bay về Long Thành trước lễ Giáng Sinh.

" Nếu anh trai nhìn thấy mình, khẳng định sẽ rất vui, phải không?"

Tư Hoa Niên hơi hơi chần chờ mà lầm bầm một mình. Tại khoảnh khắc cô trọng sinh cách đây ba ngày trước, cô liền tự nhủ với chính mình, kiếp này cô sẽ đối xử với anh thật tốt.

Tác giả có lời muốn nói: Một đời này sẽ thật ngọt, thật sự đấy. Xem đôi mắt chân thành này của tôi đi. Ca ca sẽ thật hạnh phúc, cũng sẽ không còn ở trong tù giam lâu nữa đâu.

"【 Đã xuất vé 】Benson Airlines NL829 Saan bay Wright T1 -> Sân bay Long Thành T3, từ 8h30 ngày 23/12 đến 15h ngày 24/12, nên đến sân bay trước 3 tiếng để làm thủ tục."

Chờ tin nhắn xác nhận gửi đến, Tư Hoa Niên cảm thấy vui vẻ, cô mở app đếm ngược ngày ra, nhập ngày tháng vào.

Trên màn hình nhảy ra một cái bọt khí: "Còn 13 ngày nữa sẽ đến sự kiện【 Back to Long Thành "

Tư Hoa Niên cắn môi cười, bỗng nhiên nhìn thấy một loạt bóng nhắc nhở hiện ra bên cạnh.

"Còn 5 ngày nữa sẽ đến sự kiện【 Kì thi cuối kì tiếng Pháp 】"

"Còn 6 ngày nữa sẽ đến sự kiện【 Kì thi vi phân và tích phân cuối kì 】"

" Còn 7 ngày nữa sẽ đến sự kiện【 Kì thi cuối kì môn đại số tuyến tính 】"

"Còn 8 ngày nữa sẽ đến sự kiện【 Kì thi cuối kì cơ học kinh điển】 "

Tư Hoa Niên: "......"

Năm cuốn sách giáo khoa bìa cứng chất thành đống, cao gần 1 mét. Tư Hoa Niên ôm đống sách này có chút vất vả nên cô đành tìm một chiếc vali nhỏ, đem toàn bộ sách bỏ vào trong, và đi ra ngoài.

Xuống đến gara xe, phải mất một chút thời gian Tư Hoa Niên mới tìm được xe của mình. Chỗ cô ở cách trường không xa, khi cô tới thư viện trường,trời với còn tối.

Gần tới kì thi cuối kì, việc tìm được một vị trí trong thư viện là rất khó. Tư Hoa Niên ngồi xuống chiếc bàn bên cạnh tường, còn chưa kịp mở cuốn sách giáo khoa ra, bên cạnh đã xuất hiện một cô gái.

"Học muội."

"Này"

"Tôi có thể mượn một chiếc bút máy được không?"

Tư Hoa Niên lục trong hộp bút, lấy ra một chiếc bút máy mới:" Của bạn này."

"Cảm ơn, cảm ơn rất nhiều nha." đối phương nhiệt tình mà cảm ơn, sau đó nắn nót viết vài nét chữ trên cuốn sổ rồi đổi thành tiếng Trung quay sang hỏi Tư Hoa Niên:"Cô cũng là người Trung Quốc phải không?"

Tư Hoa Niên gật đầu: "Vâng."

"Cô học năm mấy?"

"Năm hai"

Cô gái kia cũng không hề hỏi nhiều, chỉ vào đống giấy trên bàn với vẻ mặt hâm mộ: "Hiện tại cô mới bắt đầu ôn tập, bình thường thành tích chắc hẳn rất tốt. Tôi này, đã bốn năm ngày không bước chân ra khỏi thư viện rồi."

Tư Hoa Niên: "......" Cô vốn định nói, bản thân còn không vượt qua kì thi cuối kì, nhưng nghĩ lại thì cảm thấy hơi mất mặt nên im lặng mở sách giáo khoa ra đọc.

Đời trước, năm môn này, Tư Hoa Niên không nhớ rõ bản thân đã trượt hai hay ba môn.Sau hơn mời năm, cô lại chết một lần, sợ là kết quả còn không bằng đời trước.

Qua hơn ba giờ, Tư Hoa Niên bắt đầu tuyệt vọng. Cái này cũng không hiểu, cái kia cũng không hiểu, chính là cái gì cũng không hiểu.

Mùi cà phê lan tỏa khắp thư viện, hương vị nồng đượm đến mức hơi giống mùi thuốc Bắc. Ngửi vào cũng chẳng thể nâng cao được tinh thần, ngược lại còn khiến khó chịu hơn.

Ngẩng đầu khỏi đống sách vở trên bàn, Tư Hoa Niên nhìn quanh thư viện, phát hiện một người cũng chưa rời đi. Đợi hơn nửa ngày, cửa cũng không mở ra, cô vốn dĩ rất muốn về nhà đi ngủ nhưng lại cảm thấy ngượng ngùng.