Chương 3

7.

“Ta, ta có thể hầu hạ đại nhân.”

Ta lấy lại bình tĩnh, qua cửa ải này trước rồi tính sau.

Vẫn như kiếp trước, Vu Văn Triệt vẫn là tên có tính tình kì lạ như vậy.

"Hừ..."

Hắn hừ lạnh một tiếng nhưng cơ mặt đã giãn ra rất nhiều, trông còn có vẻ rất vui.

“Gϊếŧ hắn!”

“Đừng, đừng, ta thật sự có thể hầu hạ...”

Nói đến một nửa, ta mới nhận ra hắn đang nói về việc gϊếŧ những tên thích khách.

Hắn nheo mắt nhìn, khóe miệng cười nhạt.

Tên này thích trêu chọc người khác, thật sự rất xấu tính.

Ta lén nhìn theo hắn.

Ở kiếp trước, mặc dù ở bên cạnh Vu Văn Triệt một khoảng thời gian ngắn nhưng vì bản tính hắn lạnh lùng mà trái tim ta lại chỉ thuộc về bản thân nên chưa bao giờ để ý đến điều đó.

Hóa ra tên này cũng rất đẹp trai.

Khuôn mặt sắc sảo và rắn rỏi, với sống mũi thẳng và đôi môi mím chặt làm vẻ anh tuấn của hắn lộ ra.

Hắn phớt lờ tiếng chém gϊếŧ sau lưng mà cúi xuống nói bên tai ta từ trên lưng ngựa, thanh âm trầm khàn:

“Ngươi định hầu hạ ta như thế nào?”

Ta vô thức lùi về sau một bước nhưng rồi lại ngang ngạnh tiến lên một bước nhìn chằm chằm hắn không chịu yếu thế.

“Hầu hạ sao, đương nhiên là… Chẳng lẽ ngươi muốn ta lấy thân báo đáp?”

Như không ngờ ta thẳng thắn như vậy, hắn đột ngột bật dậy, dưới ánh nắng ban mai hai bên mang tai nhàn nhạt ửng đỏ.

Tên này thật là ngây thơ.

Không biết từ khi nào, Lý Diễm đã trở lại.

Nhìn thấy sự khác lạ giữa ta và Vu Văn Triệt, hắn ta tiến lên hai bước và kéo ta ra sau với thái độ thù địch rõ ràng.

“Ngươi là ai? Tránh xa Miểu Nương ra!”

Vu Văn Triệt nhìn chằm chằm vào bàn tay Lý Diễm đang nắm chặt cánh tay ta, đôi mắt hắn tối sầm lại quay đầu nhìn về phía xa xăm.

Thị vệ phía sau Vu Văn Triệt tiến lên bẩm báo, thì ra bây giờ hắn là Nhϊếp chính vương của Trần quốc.

Thật khác, hết thảy mọi thứ đều không giống với kiếp trước!

Ta thoát khỏi tay Lý Diễm, bước tới nhìn Vu Văn Triệt, phớt lờ sự kinh ngạc của Lý Diễm và cúi đầu hành lễ.

“Tống Miểu bái kiến Nhϊếp chính vương!”

Hai mắt Vu Văn Triệt trong nháy mắt sáng lên, khẽ hừ một tiếng, dường như rất vui vẻ.

Bọn họ tiếp tục lên đường, trục của cỗ xe ngựa bị gãy, không thể dùng được.

Lý Diễm quen thuộc kéo ta: “Miểu nương, ta cùng ngươi chung một ngựa, giống như trước đây ta dẫn ngươi đi cùng!”

Khi còn nhỏ, nàng lớn lên cùng với thanh mai trúc mã của mình, người đó học kỹ năng cưỡi ngựa từ phụ thân, còn dạy ta cưỡi ngựa.

Vu Văn Triệt đưa lưng về phía ta và Lý Diễm, con ngựa đen mà hắn cưỡi bước đi một cách khó khăn.

Ta hất tay Lý Diễm ra, sải bước về phía trước và nắm lấy y phục của Văn Triệt, khẽ lắc.

Một nụ cười thoáng qua lông mày và đôi mắt của Vũ Văn Triệt, hắn bế ta lên.

"Hắn quất ngựa xông lên phía trước.”

Không kịp chuẩn bị, ta liền ngã vào vòng tay cứng rắn và ấm áp của hắn.

“Tại sao nàng lại chọn ta?” Thanh âm trầm thấp của hắn từ bên tai truyền đến, hơi thở nhàn nhạt, tê dại như bị điện giật.

Bởi vì sau khi trọng sinh, vô số lần trong giấc mơ của ta hiện lên sự kinh hãi của và đau đớn xuất hiện trong mắt hắn trước khi ta chết.

Mơ thấy ba năm trước hắn quỳ lạy Phật tổ, từ bỏ ngôi vị hoàng đế chỉ để cho nàng một cơ hội trở lại.

“Bởi vì đó là chàng!” Ta khẽ thì thầm trong lòng.

Cho nên Vu Văn Triệt, chàng cũng đã trở lại sao? Vì vậy mới có thể trở thành Nhϊếp chính vương trong một khoảng thời gian ngắn như vậy.

Vậy nên, chàng mới chỉ đích danh ta đến Trần quốc sao?

Vậy nên, Vu Văn Triệt, chàng có thích ta không?

8.

Tiến vào kinh thành của Yến quốc, tất cả trông vừa quen thuộc mà cũng thật xa lạ.

Điều quen thuộc là những kẻ từng ức hϊếp ta đều ở đây, còn xa lạ chính là bọn chúng đều sợ Văn Triệt như sợ hổ.

Năm đó, khi lần đầu ta cùng Lý Diễm đến Trần Quốc, vì là con tin từ nước khác đến nên trở thành mục tiêu khi dễ của bọn hoàng tôn quý tộc Trần Quốc.

Bởi vì mẫu thân của Văn Triệt có xuất thân thấp hèn, nên hắn cũng bị bọn họ khinh thường mà chèn ép.

Khi đó ta và Lý Diễm còn có thể dựa vào nhau để sưởi ấm, nhưng Vu Văn Triệt chỉ có thể dựa vào chính mình để xử lí vết thương.

Đến Trần quốc, Văn Triệt sắp xếp cho ta làm việc ở thư phòng của hắn, còn Lý Diễm như đã được an bài từ trước phải trở thành kẻ chăn ngựa.

Mỗi ngày quả thực ta không hề có việc gì nhiều, chẳng qua là giúp đỡ sửa sang lại giá sách, khi nhàn rỗi thì lại pha trà.

Vu Văn Triệt bộn bề nhiều việc, phần lớn hắn dành nhiều thời gian ở thư phòng, vùi đầu phê duyệt tấu chương, so với kiếp trước gần như giống nhau.

Hắn là một con người rất ít nói, có khi ta và hắn ngẩn ngơ suốt một ngày thậm chí không nói chuyện với nhau lời nào nhưng ta biết sự chú ý của hắn không giây phút nào rời khỏi ta.

Có một lần không cẩn thận bị gai đâm khi đang cắm hoa, ngày hôm sau trên giá sách liền có một lọ sáp phù dung, trong vườn cũng không còn xuất hiện loại hoa có gai đó nữa.

Mọi người đều nói gương mặt hắn trông lúc nào cũng đáng sợ, giống như ta kiếp trước sợ hãi và chán ghét hắn.

Nhưng trải qua một kiếp ta mới hiểu được hắn chỉ là không biết yêu, không hiểu thế nào là yêu mà thôi, bên trong con người lạnh lùng ấy ẩn chứa một trái tim ấm áp.

Ta trông thấy Lý Diễm một lần nữa là nửa tháng sau, quần áo hắn mặc chỉ là vải thô, khuôn mặt tiều tụy, đầu tóc rối bù giống như cỏ dại, nếu không có ta, cuộc đời của hắn đã không còn tốt đẹp như xưa.

“Miểu Nương, coi như nàng xem lại đoạn tình cảm tốt đẹp nhiều năm của chúng ta mà bảo Nhϊếp chính vương giúp ta được không, đổi cho ta một công việc mà bản thân ta có thể làm?”

Năm đó ta và Lý Diễm cùng bị sắp xếp làm công việc chăn ngựa, mỗi ngày hắn không chê bai thì cũng là phàn nàn nơi này hôi thối, bẩn thỉu.

Ta thương tiếc cho hắn từ nhỏ đã là kim tôn ngọc quý nên tự mình gánh vác hết tất cả công việc, bận bịu đến khi đêm muộn mới có thể nghỉ ngơi.

(*Kim tôn ngọc quý: chỉ con cháu hoàng tộc hay người yếu đuối, nhu nhược.)

Hắn mỗi đêm ôm ta, chỉ cần đυ.ng đến vết chai trong tay ta thì ngay lập tức tránh đi.

“Miểu Nương, nàng thật đảm đang! Có nàng ở bên cạnh giúp đỡ là điều may mắn nhất trong cuộc đời của ta!”

Mỗi khi gặp chuyện gì khó hay không muốn làm việc, hắn đều ở trước mặt ta làm ra vẻ đáng thương, than thở oán trách rằng nếu hắn có một nhạc phụ tốt thì nhất định sẽ không bị bắt đến Trần quốc để làm con tin.

(*Nhạc phụ: Cha vợ)

Mỗi lần như thế, ta lại tự trách mình vì đã làm liên lụy hắn, cảm động hắn vì lấy ta mà từ bỏ rất nhiều, do đó càng thêm ra sức giúp đỡ hắn.

Hắn ghét bỏ ta, nhưng lại hưởng thụ lòng tốt của ta đối với hắn, thật là một tên giả nhân giả nghĩa ích kỷ.

(*Giả nhân giả nghĩa: Làm ra vẻ có tình, có nghĩa, nhưng thực ra chỉ là giả dối, giả vờ tỏ ra tử tế)

“Lý Diễm, ta lấy tư cách gì để khuyên bảo Nhϊếp Chính Vương? Tại sao ngươi lại nghĩ ta sẽ cầu xin giúp ngươi?”

Lý Diễm lén liếc ta một cái, lẩm bẩm nói: "Người nào mù mới không nhìn ra Nhϊếp chính vương có hứng thú với ngươi, chỉ cần ngươi nhẹ nhàng nịnh nọt, nhất định sẽ có hiệu quả."

Lời vừa nói ra làm ta sững người tại chỗ, cảm thấy nhân cách rẻ rách của tên này thật buồn nôn.

Cho nên Lý Diễm, ý của ngươi là bảo ta hiến thân để cầu tình cho ngươi?

(*Cầu tình: Xin đáp ứng yêu cầu hoặc xin tha thứ.)

9.

Ta lại nghĩ về kiếp trước của mình. Vào một đêm hè, Lý Diễm nói rằng hắn đánh rơi sợi dây chuyền ngọc bích.

Đó là thứ duy nhất mà mẫu thân hắn để lại , chỉ tay về phía một khu vườn hoang xa xôi và hẻo lánh.

Khi đó sắc trời dần dần trở tối, hắn bị đau bụng kêu ta đi tìm giúp.

Nửa đường ta bị Trường Bình công chúa gây khó dễ bắt phạt quỳ trước điện, Xuân Đào lén chạy đi tìm ta.

Quỳ hết cả đêm hôm đó, Xuân Đào vẫn không ngừng tìm kiếm ta.

Sáng hôm sau, thi thể của cô ấy được tìm thấy trong khu vườn hẻo lánh đó. Xuân Đào-người lớn lên cùng ta, giờ chỉ còn cái xác lạnh như băng nằm trên bãi cỏ hoang, cơ thể đầy những vết thương do bị hành hạ, chết không nhắm mắt.

Cô ấy vì đi tìm ta mà thành ra như vậy. Ta thật sự rất hối hận.

Sáng hôm đó ta trở về đã thấy hắn đang vuốt ve một viên ngọc bích.

Thấy ta nhìn chằm chằm viên ngọc bội, khóe môi hắn khẽ kéo lên: “Miểu nương, sao nàng đã về rồi, nàng không sao chứ?”

Hắn tựa hồ đã ý thức được điều gì đang xảy ra liền lập tức thay đổi ngữ điệu: "Nàng đi không bao lâu ta liền tìm được ngọc bội rồi, cho nên không phải là đánh mất."

Cho nên từ khi đó hắn đã có ý định phản bội ta để cầu vinh sao? Xuân Đào đã thay ta chịu khổ quá nhiều.

Càng nhìn bộ mặt đạo đức giả của Lý Diễm, ta càng cảm thấy ghê tởm, tâm người này thật dơ bẩn.

Ta quay lưng rời đi không chút lưu luyến.

Ngày hôm sau, trong thư phòng ta gặp Vu Văn Triệt mà ta đã không gặp trong nhiều ngày.

Khuôn mặt u ám, như thể một cơn bão sắp ập đến.

Nhìn lén hắn mấy lần, chỉ thấy hắn ta càng ngày càng mất kiên nhẫn.

Cuối cùng đem một quyển tấu chương đập xuống, cất bước đến trước mặt ta

“Tống Miểu, nàng xem ta là cái gì? Muốn giúp Lý Diễm cầu tình ư?”

Hắn kiềm chế mà nghiến răng nói “Nàng thích hắn đến vậy sao? Nhịn không được một chút ủy khuất mà hắn phải chịu?"