Chương 4

10.

Ánh mắt hắn tràn đầy bi thương, đau xót nói không nên lời:

“Tống Miểu, ngươi cũng biết, ngươi cũng biết hắn sẽ làm hại ngươi…”

Ta tiến lên ôm chặt lấy hắn.

Người đàn ông vừa lạnh lùng vừa lãnh khốc vô tình này, trên tay chắc chắn đã dính rất nhiều máu tươi nhưng lại không đành lòng nói ra từ “chết” trước mặt ta.

“Vu Văn Triệt, ta không nghĩ sẽ thay Lý Diễm đi cầu tình, xem kìa có vẻ như tâm trạng chàng không tốt lắm. Không phải ta không nhịn được khi thấy hắn chịu ủy khuất, mà chỉ là ta không muốn thấy chàng không vui. Văn Triệt, ta biết Lý Diễm sẽ hại chết ta, không những thế ta còn biết chàng vì ta mà từ bỏ cái gì.”

Thân thể Vu Văn Triệt cứng đờ, hắn cúi đầu nhìn vào đôi mắt ta, đau xót lẫn si mê.

“Tống Miểu, nàng…đều nhớ rõ?”

“Tống Miểu, vậy lần này nàng sẽ không chọn lại hắn? Có phải lần này nàng sẽ ở bên ta?”

Vu Văn Triệt cẩn trọng nói, mang theo một chút bất an cùng thấp thỏm.

Ngay sau đó dường như muốn trốn tránh mà lại một lần nữa ôm chặt lấy ta.

“Miểu nương, nàng không cần trả lời, chỉ cần hiện tại ở lại bên ta thật tốt là quá đủ rồi.”

Cánh tay hắn gắt gao ôm chặt lấy ta, như muốn đem ta hòa vào cơ thể hắn, mang theo mất mát nhưng may mắn tìm lại được.

“Vu Văn Triệt, cảm ơn chàng!”

Cảm ơn chàng cả đời trước lẫn đời này luôn che chở ta , để ta không phải chịu quá nhiều sự đau khổ.

Cảm ơn chàng trước lúc ta chết mà đau lòng, làm cho ta biết còn có người vẫn còn quan tâm mình, không chết bi thương đến như vậy.

Cuối cùng cảm ơn chàng từ bỏ ngôi Vua để ta sửa những sai lầm.

Ta ôm hắn, an ủi cơ thể đang run rẩy.

“Miểu nương, nàng biết ta lo sợ nhường nào không? Ta sợ hãi lại một lần nữa phải trơ mắt nhìn nàng gả cho Lý Diễm, yêu Lý Diễm, trơ mắt nhìn nàng giẫm lên vết xe đổ nhưng chỉ có thể lực bất tòng tâm. May mà…”

“Văn Triệt, chàng yêu ta sao? Chàng đời trước đã yêu ta rồi sao?”

Vu Văn Triệt buông lỏng, đôi mắt vô định nhìn bốn phía nhưng tay lại nắm chặt không buông.

Ta nhìn tai hắn đỏ bừng, tâm tình xưa nay sung sướиɠ chưa từng có , cái nam nhân biệt nữu này.

*Biệt nữu: kì quặc/ khó tính

Nhưng Vu Văn Triệt, đời này ta còn có rất nhiều chuyện phải làm, không thể nào chỉ ở bên cạnh chàng.

Về cái chết của phụ thân và ca ca, Vũ Văn Triệt nói đời trước trong lúc vô tình nghe được từ một tù nhân, tên phạm nhân kia từng là thành viên của Tống gia quân.

“Miểu nương, để ta giúp nàng.”

Ta lắc đầu, đây là thù riêng của ta , ta muốn tự tay chính mình báo thù .

11.

Thiên hạ ai cũng biết quân lính của Tống gia dũng mãnh thiện chiến, lấy một địch mười.

Nhưng rất ít người biết đội quân tinh nhuệ này của Tống gia lại là những tướng lĩnh chỉ tận trung với Tống gia.

(*Tận trung: Hết lòng trung thành)

Năm đó phụ thân và huynh trưởng mang đi rất nhiều gia tướng tài giỏi, nhưng vẫn lưu lại cho ta không ít, những người này luôn ở trong bóng tối bảo vệ ta.

Kiếp trước ta đem danh sách gia tướng giao cho Lý Diễm, cũng vì muốn những người này giúp Lý Diễm trốn thoát trở về Yến quốc, thuận lợi giúp hắn leo lên ngôi vị hoàng đế.

Trên đường tới Trần quốc, nhóm thích khách đầu tiên là do ta bày trí, chỉ để dò hỏi Lý Diễm về cái chết của cha và ca ca, tiện thể ly gián phụ tử bọn họ.

(*Phụ tử: Cha con)

Nào ngờ lại xuất hiện nhóm thích khách thứ hai, nhìn kĩ không phải là đang xông thẳng về phía ta sao?!

Là ai đang muốn ám sát ta?

Một lần nữa gặp lại Lý Diễm là ở yến tiệc đêm giao thừa của Trần Quốc.

Khuôn mặt hắn phủ một lớp phấn trắng như tuyết, hắn mặc một chiếc bạch trường sam rộng thùng thình, dựa vào trưởng công chúa Trần quốc-Trường Bình.

(*Bạch trường sam: Trường bào màu trắng)

Thật sự tên Lý Diễm này rất có tiền đồ, kiếp trước hay kiếp này đều phải dựa vào nữ nhân.

Ta đứng ở phía sau Văn Triệt , hắn sai người ở phía sau bố trí ổn thoả mọi việc.

Lý Diễm cũng nhìn thấy ta, ánh mắt hắn nhìn về phía ta lạnh như băng, phẫn nộ, còn có vẻ khinh thường.

Nhân lúc thay y phục, Lý Diễm ngăn ta lại:”Tống Miểu, cô thật có tiền đồ, thì ra là trèo lên giường nam nhân khác, chẳng trách đối xử với ta lạnh lùng như vậy!”

Ta nhìn một lượt từ trên xuống dưới tên nam nhân chỉ biết phấn son bám váy nữ nhân.

“Nói cho cùng thì ngươi đường đường là thái tử tôn quý thân phận còn cao hơn ta, không phải đang biến thành đồ chơi của nữ nhân sao!”

“Ngươi, láo xược!”

Hắn thẹn quá hoá giận, nhìn chằm chằm ta một cách hung ác, giống như một con thú hoang nhìn chằm chằm con mồi của nó.

“Ngươi dù sao cũng phải quay trở về Yến Quốc, đến lúc đó không sợ phụ hoàng tru di cửu tộc ngươi ư?”

(*tru di cửu tộc: Xử tử chín đời từ cao tổ đến huyền tôn của người phạm tội.)

Chỉ sợ người muốn tru di cửu tộc ta là ngươi đi, đáng tiếc cửu tộc của ta giờ chỉ còn lại một mình ta.

Ta phớt lờ những lời nói cay nghiệt của hắn, xoay người muốn trở về, Lý Diễm lại gắt gao kéo ta lại.

“Tống Miểu, đợi đã, ngươi hiện tại không thể vào!”

Ta trừng mắt nhìn hắn, khiến hắn phải buông tay.

Hai mắt hắn sáng lên: ”Không phải ngươi muốn trở về Yến Quốc sao?”

Trong lúc ta còn đang nghi hoặc, trong điện bỗng truyền đến tiếng đánh nhau.

Không tốt, Vu Văn Triệt còn ở bên trong, ta nhấc chân lên muốn xông vào trong.

Lúc này, Lý Diễm bỗng ôm chặt lấy ta từ đằng sau, vừa điên cuồng lại vừa hưng phấn.

“Sau đêm nay, trên đời này không còn Vũ Văn Triệt nữa, ngươi vẫn là của ta!”

“Ngươi nằm mơ đi!”

Ta rút cây trâm trên đầu, đâm thẳng một nhát vào cánh tay hắn.

Trong nháy mắt hắn buông ra, ta nhân cơ hội xông về phía đại điện.

May mà Vu Văn Triệt còn bình an, ta còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, phía sau cổ truyền đến đau đớn.

Hương phấn xông thẳng vào mũi, Trưởng công chúa Trường Bình tiến lại gần ta.

“Nghe nói Vu Văn Triệt rất sủng ái ngươi, mỗi ngày đều đem ngươi đặt dưới mí mắt, ngươi đoán xem, hắn có thể tới cứu ngươi hay không?”

12

Giờ phút này mạch máu toàn thân phảng phất như đông cứng lại, nỗi sợ hãi cùng rét lạnh khi đứng trên tường thành ở kiếp trước phảng phất như xâm chiếm cơ thể.

Luân hồi, sống lại một đời, cũng chẳng thể thoát ra được trò đùa số phận.

“Dừng lại! Vu Văn Triệt, Tống Miểu đang ở trong tay ta! Nếu ngươi dám cử động, ta sẽ lập tức gϊếŧ nàng ấy!”

Vu Văn Triệt sắc mặt âm trầm, ánh mắt sắc bén xen lẫn chút lạnh lùng, giống như vị thần đòi mạng.

“Vu Văn Triệt, Tống Miểu và huynh, ta sẽ cho các người một sự lựa chọn, một là nàng ta chết, hai là các ngươi chết thay nàng ta”

Giọng nói mang chút hào hứng lẫn phấn khích của Trưởng công chúa Trường Bình làm trái tim ta run rẩy.

Ta nhắm mắt để lấy lại bình tĩnh, mạng sống này là do Vu Văn Triệt hi sinh cả đời để đổi lấy, bây giờ ta phải trả cho huynh ấy.

Ta mở mắt, nhìn thật sâu vào đôi mắt Vu Văn Triệt, ân tình hai kiếp, đành hẹn kiếp sau báo đáp.

Lại thấy tay cầm dao của Vu Văn Triệt giơ lên, mạnh bạo đâm một nhát vào ngực, máu tươi lập tức nhuộm đỏ cả y phục.

“Văn Triệt, Văn Triệt, chàng cần gì phải làm vậy!” Khoảnh khắc đó, nước mắt ta đã không kiềm được nữa mà rơi xuống, khiến cho tầm nhìn cũng trở nên mơ hồ.

“Không ngờ Vu Văn Triệt yêu ngươi đến vậy đấy!”

Trường Bình công chúa nở nụ cười đắc thắng, cũng bỏ con dao đang đặt trên cổ ta xuống .

Ta vội vàng chạy đến nơi Vu Văn Triệt ngã xuống, muốn rút dao ra nhưng lại không thể khống chế được sự run rẩy, ta không biết nên làm gì bây giờ, chỉ có thể bất lực lau đi vết máu ở miệng hắn.

“Tại sao chàng lại làm như vậy chứ? Không đáng, điều này thật sự không đáng…!

“Nếu ngươi đã đối với huynh ấy tình nghĩa sâu nặng như vậy, chi bằng để ta toại nguyện cho các ngươi thành một đôi uyên ương đi.”

Âm thanh đao kiếm xuyên qua không khí hướng phía sau ta đâm tới, ta khép mắt lại, nguyện ý chết cùng Văn Triệt, vậy cũng tốt ,chỉ tiếc ta vẫn chưa trả thù được cho phụ thân và ca ca.

Chờ đợi nỗi đau do đao đâm đến mãi không xuất hiện, ta quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Trường Bình công chúa nằm trên đất, một mũi tên nhỏ đang cắm ở ngực, tay phải của Vu Văn Triệt chậm rãi hạ xuống, trên đó có một cái nỏ nhỏ tinh xảo.

“Kết thúc rồi, Miểu nương không còn gì đáng sợ nữa rồi!” Vừa dứt lời, Vu Văn Triệt liền ngã quỵ xuống.

Thái y ở lại trong cung rất lâu.

Ta ở ngoài phòng ngủ của Văn Triệt, lo lắng nôn nóng đến mức đứng ngồi không yên.

Cửa vừa được mở ra, lão thái y râu bạc đã lắc lắc đầu.

“Văn Triệt, Văn Triệt,...” cả người ta vô lực, khó khăn bước vào phòng.

Vu Văn Triệt đang nằm bất động trên giường, hai mắt nhắm nghiền.