Thịnh Tuyết Tản ôm lại nàng, hắn ngửi mùi thơm trên mái tóc nàng, hắn cảm nhận được một cảm giác thỏa mãn mà trước đây chưa từng có, khi ôm nàng vào lòng, máu lạnh trong hắn lại bắt đầu sục sôi lên vì nàng.
Lô Vãn đã quen làm nũng, nàng biết Thịnh Tuyết Tản không muốn từ chối mình, về cơ bản chẳng ai muốn đi một mình khi xung quanh không có ai, vậy nên cả người nàng đều treo trên người Thịnh Tuyết Tản, Thịnh Tuyết Tản đang xử lý sư vụ trước bàn. Mặc dù những người khác không thể ra ngoài cung, nhưng lịch trình của Tây Xưởng vẫn đang tiến hành theo đúng kế hoạch, rất nhiều thuộc hạ sẽ đến báo cáo với hắn.
Hắn nhìn lá thư thuộc hạ truyền đến, Lô Vãn dán ở bên cạnh, đọc sách y thuật một lúc rồi lại đặt xuống. Nàng cầm một cây bút lông lên viết viết vẽ vẽ chấm đen chấm đỏ trên giấy Tuyên Thành, làm lãng phí giấy và mực tốt nhất.
Nhìn Thịnh Tuyết Tản viết thư trả lời rồi niêm phong, Lô Vãn mới giơ bút lông tội ác lên chạm vào cần cổ hắn, mực nước lan ra có hơi mát lạnh chui vào cổ áo hắn.
“Thịnh đốc chủ thật bận rộn.” Lô Vãn lại móc tay chọc đầu bút vào bên trong cổ áo hắn, khiến cổ áo nội sam màu trắng nhanh chóng bị nhuộm đen.
“Ta sẽ giặt y phục cho Đốc chủ, dù sao Đốc chủ bận rộn, ta lại nhàn rỗi không có gì làm.”
Nàng luôn như vậy, đầu tiên nàng sẽ trêu đùa, rồi sau đó sẽ nói mình thành oán ức.
Nàng chỉ đơn giản vứt tờ giấy lộn xộn mà nàng vẽ trên bàn, sau đó ngồi lên bàn, kéo vạt áo của Thịnh Tuyết Tản, nói với vẻ tủi thân: “Dù sao y phục của Đốc chủ cũng bẩn rồi, ta muốn vẽ lên đây.”
Thịnh Tuyết Tản là người không thể chống lại dáng vẻ của nàng nhất, hắn ngoan ngoãn tuân theo hành vi hoang đường của nàng. Để nàng cởϊ áσ ngoài và để lại mỗi nội sam màu trắng bên trong.
Lúc này, Lô Vãn không tiếp tục cởi vội, nàng vươn tay cầm lấy bút lông đã nhúng mực đỏ lên, chấm vào hai điểm trước ngực trên nội sam của trắng của hắn làm bên trên nở ra hai bông hoa mơ đỏ nhạt.
“Đốc chủ cảm thấy nên đặt tên cho bức tranh này là gì?” Lô Vãn ngắm nghía tác phẩm của mình, nhưng cũng không quên móc nối với Thịnh Tuyết Tản.
Thịnh Tuyết Tản dùng hai tay đỡ nàng, cả người cúi xuống bao phủ lấy nàng, ngửi mùi thơm trên của tóc mai của nàng, lúc nói chuyện còn phả ra hơi nóng: “Vãn Vãn đặt tên là được.”
Như thể bị xưng hô của hắn làm cho vui sướиɠ, Lô Vãn đặt bút vào tay hắn và thở ra một hơi: “Vậy thì làm phiền đại nhân vẽ một bức trước.”
Nàng ngửa cần cổ thon dài của mình lên, hơi híp mặt lại, giống như một con thiên nga, cần cổ thon dài phập phồng theo mỗi hô hấp của nàng, nhìn trông vừa mỏng manh lại xinh đẹp, nàng lặng lẽ chờ đợi hành động tiếp theo của hắn.
Thịnh Tuyết Tản vươn tay cởi đai lưng của nàng, nới lỏng vạt áo quấn chặt, mười ngón tay lạnh lẽo từ từ cởi y phục của nàng ra.
Dấu vết của đêm qua vẫn chưa biến mất, trên xương quai xanh của nàng vẫn còn những vết đỏ mà hắn đã mυ"ŧ ra tối qua, như thể chứng tỏ nàng thuộc về hắn. Khi y phục của Lô Vãn bị lột hết, nàng đột nhiên bừng tỉnh, cả người hơi run nhẹ, chờ đợi hành động tiếp theo của Thịnh Tuyết Tản.
Thịnh Tuyết Tản cầm bút lên, xoay tròn trước ngực nàng.
Đây là bút lông tốt nhất Hồ Châu, xúc cảm khi bút lông sói di chuyển trên ngực và mực nước lạnh lẽo bao lấy khiến nàng hơi rụt người về sau một chút, nàng cúi đầu về phía trước, muốn chui vào vòng tay của Thịnh Tuyết Tản.
Nam nhân trước mặt nàng đã hứng lên, một tay hắn giữ lấy vai nàng, để nàng không thể tiến cũng không thể lùi, tay còn lại thì cầm bút lướt qua từ ngực đến bụng, khi hắn lướt qua thắt lưng, nàng đột nhiên cảm thấy tê dại, kɧoáı ©ảʍ dâng lên từ sống lưng xông thẳng đến da đầu, thậm chí ngay cả giữa các ngón chân cũng căng thẳng theo, nàng ngả người ra sau, toàn bộ cơ thể phải dựa vào bàn tay Thịnh Tuyết Tản đang giữ vai nàng mới không khiến nàng ngã xuống bàn.