Chương 11: Mất trí, không biết tốt xấu.

Hứa Trầm Đình xoay người tựa vào sofa, nhìn Phó Bạc Quân, chờ anh giải thích.

Phó Bạc Quân vẫn ngồi ngay ngắn như trước, khuỷu tay tùy ý gác lên đùi, nghiêng đầu nhìn về phía Hứa Trầm Đình: "Tôi cảm thấy..."

"Đó là tiền tôi mua cậu, tiền đương nhiên phải đưa cho cậu."

Hả?

Còn có chuyện tốt này nữa sao?

Hứa Trầm Đình có chút khó có thể tin, chẳng lẽ một trăm triệu này là muốn trực tiếp bắn thẳng vào tài khoản của cậu sao?

"Nếu tôi giao dịch tiền với người khác, đây là mua bán người, cấu kết tội phạm." Phó Bạc Quân vẻ mặt nghiêm túc đối với chuyện này định tính đưa ra một kết luận.

Cấm khu sở dĩ gọi là khu vực cấm, chính là có quá nhiều tối kỵ, không thể đặt đồ đạc lên mặt bàn.

Hơn nữa ông chủ đứng sau buổi đấu giá có thân phận phức tạp, bối cảnh rất cứng rắn, cũng không dễ dàng động đến anh ta.

Quy củ của buổi đấu giá rất nghiêm ngặt, tiến vào khu cấm phải có thư mời đặc biệt, hơn nữa sẽ bị tịch thu tất cả thiết bị liên lạc trên người, các loại thiết bị ghi hình, tuyệt đối sẽ không để cho tình huống trong khu cấm bị lấy đi

Các hình thức liên tiếp được lưu chuyền ra.

Giao dịch là ẩn danh và bạn có thể biết anh ta trả bao nhiêu tiền, nhưng bạn sẽ không biết người đàn ông này là ai.

Tất cả đều là để bảo vệ sự an toàn của mọi người, càng biết ít càng an toàn.

Cho dù có người muốn tố cáo, chỉ là nói miệng không có bằng chứng.

Đây cũng chính là nguyên nhân chính khiến khu vực cấm này tồn tại lâu như vậy, vẫn chưa bị diệt sạch hang ổ.

Hứa Trầm Đình đưa tay kéo góc áo Phó Bạc Quân, sâu kín nói: "Đi khu cấm cũng đều không phải là người tốt gì.”

"Chỉ có một lần này."

Phó Bạc Quân nhìn Hứa Trầm Đình nói, lời này giống như là giải thích, lại giống như là cam đoan.

"Vậy anh chính là cố ý tới tìm em đúng không? Tại sao?”

Cậu biết mình ở trong lòng Phó Bạc Quân vẫn luôn có vị trí rất đặc biệt, thế nhưng cho tới bây giờ cậu cũng không biết vì sao.

Phó Bạc Quân không nói gì, đối với lời nói của Hứa Trầm Đình cũng không cho ý kiến.

"Đổi lại vấn đề, anh không phải thông qua đấu giá giá cao mua em, nhưng lại không trả tiền, vậy anh dựa vào cái gì đem "vật phẩm" là em đây đi?"

Trung gian làm việc này thế nào?

Phó Bạc Quân rũ mắt, ngón tay mảnh khảnh thon dài sửa lại ống tay áo, động tác cúi đầu nhíu mày lộ ra hơi thở trong trẻo nhưng lạnh lùng, quý phái.

Khóe miệng Phó Bạc Quân khẽ nhếch lên: "Bằng tôi là Phó Bạc Quân.”

Hứa Trầm Đình nở nụ cười, có mùi vị bá tổng bên trong.

Phó Bạc Quân quả thật có tư cách kiêu ngạo như vậy.

"Chờ tôi một chút."

Nói xong, Phó Bạc Quân liền đứng dậy đi lên lầu, chờ Phó Bạc Quân lại xuống, trên tay có thêm một tấm thẻ.

"Chỗ này là một trăm triệu."

Phó Bạc Quân đặt tấm thẻ kia trên tay Hứa Trầm Đình: "Tính xem dùng như thế nào? Nghe nói, trên tay Hứa gia có một hạng mục bị đứt vốn, nếu như không kịp lấp đầy lỗ thủng, cách phá sản không xa

"Vậy thì sao?”

Hứa Trầm Đình cầm thẻ chơi đùa trong tay, vẻ mặt khinh thường cùng đùa cợt.

Nếu như không phải là bởi vì thiếu tiền, mới nhớ tới đứa con trai không có cảm giác tồn tại như cậu, bán con trai đổi tiền để lấp đầy cái hố vốn của công ty, đây là lại người gì?

"Em đoán chừng, Hứa gia còn chưa tới phiên em kế thừa gia nghiệp, nguy cơ tài chính của tập đoàn Hứa thị kia, coi như là thật sự có phá sản, thì có liên quan gì tới em."

Hứa Trầm Đình dùng hai ngón tay kẹp tấm thẻ kia, mu bàn tay đặt ở cằm, thờ ơ nói:

"Tiền bán thân của em, dựa vào cái gì dùng để lấp cái hố của bọn họ, muốn ăn rắm đấy!"

"Ừm."

Phó Bạc Quân ngẩng đầu khịt mũi lên mái tóc của cậu một cái, có ý ám chỉ: Học cách suy nghĩ nhiều hơn cho mình, đối tốt với người khác, người khác cũng không nhất định sẽ cảm kích em.”

Sống lưng Hứa Trầm Đình run lên, bàn tay đặt trên sô pha không khống chế được bắt đầu run rẩy, trong lòng dâng lên một mùi vị chua xót khó tả.

Kiếp trước chính là như vậy, Phó Bạc Quân đối với cậu tốt như vậy, cậu không chỉ không có cảm kích, ngược lại coi anh là thù địch.

Em xin lỗi.

Thật sự là mất trí, không biết tốt xấu gì.