Editor, beta-or: Dalia/ Dan_________________
Từ khi biết được chân tướng mình lớn lên rất xấu, Mạc Lý đối với vẻ bề ngoài không còn nhiệt tình nữa. Ngược lại đem sự chú ý đều đặt ở Hình ý quyền.
Hắn năm nay 3 tuổi, đã có thể luyện ra một ít Hình ý quyền cơ bản, dù gì hắn cũng coi là người cuối cùng tập được Hình ý quyền tinh túy của Đới gia. Nếu như ngay cả hắn cũng hoang phế môn quyền phái của gia tộc, ông nội nhất định sẽ từ phần mộ bên trong nhảy ra gõ chết hắn.
Hơn nữa đời trước tu hành Hình ý quyền đến 20 năm, nay bỏ học cũng giống như dứt bỏ một bộ phận nằm sâu trong linh hồn hắn. Vì để khiến cho hành động của mình không biểu lộ ra quá mức đột ngột, Mạc Lý cố ý trước mặt nhóm gia nhân biểu lộ mình cảm thấy hứng thú một thứ gì đó.
Mạc Lý biết thế giới này có cơ giáp sư, hơn nữa cơ giáp sư địa vị cao cao tại thượng, thu nhập xa xỉ, bất kể là bình dân, quý tộc đều lấy cơ giáp sư ưu tú nhà mình mà tự hào.
Ở trong phòng chiếu phim xem qua cơ giáp sư thi đấu, lấy thực lực thao túng cơ giáp khổng lồ, sau đó thi đấu khiến hắn cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, có lẽ, chính giây phút đó hắn đã muốn sẽ cố gắng trở thành một cơ giáp sư ưu tú.
Quả nhiên, tại lúc Mạc Lý biểu hiện ra có hứng thú với cơ giáp, cha mẹ hắn tỏ vẻ vô cùng ủng hộ, thậm chí cha Rhede còn mua một ít thiết bị huấn luyện chuyên nghiệp, cũng vì hắn chuẩn bị một phòng huấn luyện.
Khi Mạc Lý lần đầu dùng thử thiết bị huấn luyện phát hiện ra không hổ là khoa học kĩ thuật tương lai, quả thực không sai. Ít nhất có thể tính toán chính xác lượng vận động, tránh xuất hiện việc tổn thương phương diện quan trọng trong khi đang tập luyện, một ít lực lượng nhanh nhạy linh tinh có thể huấn luyện rất có mục đích, thậm chí so với biện pháp của hắn càng có hiệu suất cao hơn.
Bởi vậy Mạc Lý liền thường xuyên dùng đến thiết bị huấn luyện. Mỗi ngày, sớm rời giường, kiên trì bên trong tập cả buổi sáng, buổi sáng huấn luyện, giữa trưa liền nghỉ ngơi một hồi, buổi chiều chính là tiết dạy về văn hóa, đương nhiên khóa học văn hóa của Mạc Lý cũng chỉ là tại trong phòng chiếu phim quan sát một số bộ phim...
Trẻ nhỏ phải học chữ trước nha. Không có cách nào, ai bảo hắn hiện tại tuy rằng ngôn ngữ Liên Bang thông dụng nghe nói đều ổn cả rồi, thế nhưng nhận mặt chữ cùng viết còn kém xa lắm. Giống như những gì hắn biết, năm nay là vũ trụ kỷ nguyên năm 3030, nhưng đối với người đã từng sinh hoạt ở thế giới cũ kém đến mấy ngàn năm thì ở đây là một bí ẩn nên hắn cần phải triệt để nắm giữ ngôn ngữ thông dụng của Liên Bang để nghiên cứu thêm về lịch sử mới được.
Mạc Lý chân chính sinh hoạt tại nhà nháy mắt đã là hai năm, đến khi năm hắn năm tuổi, trong nhà phát sinh một chuyện lớn, đó chính là mẹ Lena mang thai. Lena lúc này mang thai không giống bình thường, bởi vì đây không chỉ là mang thai tự nhiên, hơn nữa khi kiểm tra, trong bụng còn là song thai.
Ở tại trụ kỷ nguyên mọi người sớm đã có thói quen sinh con bên ngoài cơ thể, phôi thai thụ tinh thành công được lấy ra nuôi trong ống nghiệm lớn lên, thành hình rồi được đem ra nuôi dưỡng trong bình dinh dưỡng. Cha mẹ có thể định kỳ đến thăm thai nhi, thấy đến khi thai nhi đủ tháng mới đem về.
Cách dưỡng thai nhi này không chỉ số lượng sinh được khống chế đã vậy còn cực kì an toàn, ít nguy hiểm, cũng sẽ không để cơ thể mẹ mang quá nhiều phiền toái, cho nên đây vẫn là lựa chọn được nhiều người trong vũ trụ kỷ nguyên thích nhất.
Tuy nói sinh sản tự nhiên có tỷ lệ sinh ra hài tử xinh đẹp nhưng vì nhiều nguyên nhân, lựa chọn sinh tự nhiên chỉ chiếm 1%, 99% còn lại đều chọn cách sinh ngoài cơ thể. Ngay cả anh của Mạc Lý - Lance, kỳ thật cũng được sinh ra bằng cách sinh ngoài cơ thể. Thế nhưng, mẹ Lena cùng cha Rhede vẫn có cảm tình rất tốt với sinh sản tự nhiên, đến khi mang thai Mạc Lý, liền mạo hiểm trải nghiệm thử sinh tự nhiên, không nghĩ đến kết quả dị thường thành công. Con trai thứ không chỉ khuôn mặt đẹp mê người còn kế thừa tóc đen mắt đen của tổ tiên xa xưa.
Vì thế, mẹ Lena liền tâm tình bừng bừng quyết định lần thứ hai sinh tự nhiên, thế nhưng không ai nghĩ đến lại xuất hiện phép màu làm ra song thai, sinh sản tự nhiên so sánh với sinh sản ngoài cơ thể mạo hiểm rất lớn, thai một đã khiến người phải dè dặt cẩn thận, thế mà đến song thai thế này thì thật không biết nên vui hay buồn mới tốt.
Trải qua cuộc bàn luận khẩn cấp, cả hai vợ chồng quyết định hướng đến tinh cầu St. Peter - hành tinh có trình độ y học tốt nhất Liên Bang. Đối với hai con trai của bọn họ, có sắp xếp như sau.
Con trai lớn Lance hiện tại đã 12 tuổi, trước mắt đây là hành tinh tốt nhất đồng thời cũng là nơi có học viện trung cấp tốt nhất toàn Liên Bang. Nếu như rời đi sẽ ảnh hưởng đến việc học, ở lại là lựa chọn tốt nhất. Hơn nữa, Lance từ nhỏ đã độc lập, ổn trọng trước nay không khiến người ta phải bận tâm, bọn họ đối với hắn cũng tương đối yên tâm. Về phần con thứ Mạc Lý còn quá nhỏ, tất nhiên là muốn mang đi.
Khi hai vợ chồng nói ra tính toán của mình xong, căn phòng nhất thời có chút trầm mặc. Mạc Lý lặng lẽ giương mắt hướng đến anh trai, nhưng Lance vẫn cúi đầu. Trên trán tóc rũ xuống che lấp vẻ mặt của hắn, chỉ có thể nhìn thấy hắn gắt gao mím môi. Mạc Lý trong lòng lập tức có chút hoảng, anh Lance tuyệt đối là người hắn thừa nhận đầu tiên từ khi trọng sinh đến đây, tuy về mặt tinh thần hắn so với anh lớn hơn vài tuổi, nhưng những gì anh trai làm, hắn có khi còn không làm tốt bằng Lance.
Nhìn bộ dạng này của anh nhất định là không nguyện ý, nhưng cha mẹ quyết định muốn đi tinh cầu St. Peter, chỉ trong chốc lát trong đầu Mạc Lý liền đưa ra quyết định. Hắn ra sức giơ tay nói, "Con phản đối, con muốn ở chung với anh, cùng nhau lưu lại ở nơi này."
Mạc Lý vừa thốt lên xong, trong phòng ba người đồng loạt hướng về phía hắn, Rhede cùng Lena càng kinh ngạc, thật ra bọn họ nói cũng là muốn trưng cầu ý kiến con cả, dù sao cũng để Lance quyết định, nhưng bọn họ đều không nghĩ đến Lance còn chưa đưa ý kiến, con trai nhỏ Mạc Lý ngược lại ầm ĩ trước.
Rhede nhíu nhíu mày nói, "Mạc Lý đừng náo loạn, con ở nơi này ai có thể chăm sóc cho con đây."
"Con có thể chăm sóc chính mình, hơn nữa còn có anh nữa mà." Mạc Lý nói đúng lý hợp tình, dù sao hắn cũng không phải thật sự rời xa cha mẹ, không khóc nháo như trẻ con, chỉ cùng anh trai, hai người chờ ở nơi quen thuộc này, hắn càng thoải mái.
Rhede lập tức bất đắc dĩ, con trai nhỏ này của hắn từ nhỏ đã có chủ kiến, thậm chí là có chủ kiến quá mức, một khi làm ra quyết định gì, căn bản liền không có cách nào thay đổi. Nhưng lúc này đây không phải là chuyện nhỏ, như thế nào có thể dung túng hắn hồ nháo được, Rhede đang tính giận tái mặt hù dọa hắn, Lance nãy giờ trầm mặc lại mở miệng: "Cha, xin cho em trai ở lại với con đi."
Rhede kinh ngạc nhìn về hướng con cả trước giờ luôn hiểu chuyện của mình, sau đó, hắn nhìn đứa con trai lớn trước giờ luôn lạnh lùng, thế nhưng nhìn ra một tia khẩn cầu.
Lance không có lảng tránh ánh mắt của cha Rhede, trong mắt tràn đầy trịnh trọng,"Không cần cha mẹ đem em mang đi, con cũng luyến tiếc em. Cha mẹ cứ tin tưởng con, con sẽ chăm sóc em trai thật tốt."
Rhede lập tức im lặng không nói gì, nếu như chỉ có mỗi mình Mạc Lý, hắn còn cho là đứa nhỏ hồ nháo, thế nhưng hiện tại ngay cả Lance cũng mở miệng, hắn thật sự không biết nên nói gì mới tốt, đứa con lớn này của hắn, thuở nhỏ đã thành thục trước tuổi, càng không hướng đến bọn họ đưa ra yêu cầu gì, đây là lần đầu tiên hướng bọn họ mở miệng, hiển nhiên lại cầu bọn họ không cần mang Mạc Lý đi.
Trong khoảng thời gian ngắn, Rhede cũng không biết quyết định của chính mình có thật sự đúng hay không, hai đứa con trai của hắn từ nhỏ đã thân mật vô cùng, hắn tự tiện muốn đem anh em tách ra như vậy là đúng sao?
________________
Cuối cùng, Rhede cùng Lena quyết định không mang Mạc Lý đi cùng, bắt hai anh em làm ra rất nhiều cam đoan.
Đến ngày rời đi, hai vợ chồng bọn họ bất đắc dĩ thu thập hành lý chạy đến tinh cảng, Mạc Lý cùng Lance đứng ở cửa nhà hướng về phía chiếc xe đang đi xa dần phất tay nói lời từ biệt, đến khi không nhìn thấy bóng dáng chiếc xe bay đâu nữa, Mạc Lý quay đầu nhìn anh cả nhà mình nói, "Anh, chúng ta vào nhà đi."
Lance nhìn em trai cười đến thiên chân vô tà, hơi hơi gợi lên khóe môi, gật gật đầu nói, "Được."
Mạc Lý thành thành thật thật đi theo bên cạnh Lance, nhìn tay trái bị anh nắm có chút khóc không ra nước mắt, anh trai, anh đến lúc nào mới buông ra chứ, đã một tiếng rồi, chúng ta ở trước cửa nhà đứng thế này thật sự là tốt sao, căn bản không có khả năng lạc đường nha.
Tại giờ khắc này, Mạc Lý không khỏi cùng cha Rhede đều hoài nghi, mình đưa ra quyết định này, đến cùng có đúng không? Thế nhưng cha Rhede có hoài nghi có thể thay đổi chủ ý, mà Mạc Lý lúc này đã không thể đổi ý được rồi.