Chương 9: Giáo hoa đại học Nam Kinh biểu diễn ảo thuật

Vừa dứt lời, Đồng Diệu Hàm đột nhiên huýt sáo: “Chậc chậc, nhìn vòng eo nhỏ nhắn này đi, chắc ôm thích lắm đây. A, có trai đẹp, các cậu mau nhìn kìa!"

Cô vô thức kéo tay áo người bên cạnh, kéo cả những người khác cùng ngắm trai đẹp.

Tô Lật nhìn theo hướng ngón tay của Đồng Diệu Hàm. Dưới bóng cây râm mát có năm vị huấn luyện viên đang đi về phía họ, ba người đi một con đường khác.

Một người có làn da ngăm đen, lông mày rậm mắt to, là một khuôn mặt vô cùng chính trực, người còn lại là một anh đẹp trai mắt một mí mặt mày thanh tú.

"Cậu thích người thanh tú kia sao?"

Nghe được giọng nói, Đồng Diệu Hàm mới phát hiện người đứng cạnh mình không phải bạn học đã quen biết nhiều năm, mà là tiên nữ.

Hu hu, hình tượng của bổn mỹ thiếu nữ tan vỡ mất rồi!

"Không phải đâu."

Đồng Diệu Hàm nhanh chóng phủ nhận: "Mình chỉ là hứng thú khi người mặc đồng phục đẹp như thế thôi, cậu hiểu chứ?"

Tô Lật vừa nghe đã hiểu: "Thích đồng phục chứ gì."

Đồng Diệu Hàm suýt nữa đã khóc thành tiếng, sao cứ có cảm giác càng nói càng mất liêm sỉ vậy? Cô chỉ là người ham mê sắc đẹp, không phải người có tình yêu rộng lớn gì đâu!

Ngu Ngưng Ninh dùng ánh mắt trìu mến nhìn về phía cô bạn cùng phòng ngốc nghếch đáng yêu của mình, nhưng cũng không có ý định giúp cô vớt vát lại hình tượng: "Tập hợp thôi."

Thật trùng hợp, anh trai thanh tú mắt một mí kia lại là huấn luyện viên của họ.

"Tôi là Phương Trình, là huấn luyện viên của lớp tiếng Anh 2202, tôi không nói nhiều, nam nữ căn cứ vào chiều cao xếp hàng…"

Huấn luyện viên không nói nhiều, sau khi chia đội xong thì bắt đầu tập luyện.

Lúc mới đầu Đồng Diệu Hàm còn có tâm trạng ngắm trai đẹp, nhưng khi mặt trời lên cao, nhiệt độ ngày một tăng lên, còn phải đứng trong tư thế nghiêm dưới ánh mặt trời chói chang, cả người cô ấy gần như biến thành sợi mì khô.

Vừa nghe thấy huấn luyện viên cho phép nghỉ giải lao, cô ấy như được đại xá mà phóng vụt đến dưới bóng cây to để hóng mát. Điên cuồng uống nước, uống nước xong lại nhanh chóng thoa thêm kem chống nắng.

Nắng gắt quá, các nữ sinh không muốn sau nửa tháng huấn luyện quân sự mặt và cổ mình có hai màu sắc khác nhau.

Những nơi quần áo không che đến thì đều bôi hết, ngay cả mu bàn tay lộ ra khỏi đồng phục cũng không tha.

Trong nhóm người cũng có khá nhiều ngoại lệ, có người mang theo kem chống nắng nhưng không bôi, có người da dầu sợ bôi lên sẽ nổi mụn.