Chương 10: Giáo hoa đại học Nam Kinh biểu diễn ảo thuật

Mà Trang Tĩnh và Tô Lật chỉ cắm đầu uống nước, căn bản không mang theo kem chống nắng.

Đồng Diệu Hàm: "Các cậu không thoa kem chống nắng à?"

Trang Tĩnh hơi sửng sốt: "Khi ở nhà mình hay làm ruộng, mấy cái thứ phiền phức lại tốn tiền nên mình không cần dùng."

Nghe vậy Ngu Ngưng Ninh nuốt xuống câu nói ‘Mình cho cậu mượn’ trên miệng, Trang Tĩnh là người rất hào phóng, cũng không giấu giếm hoàn cảnh nghèo khó của mình, điều này làm các cô càng thấy xót xa hơn.

Cô muốn chuyển chủ đề, lại thấy Tô Lật không bỏ mũ ra, không nhịn được hỏi: "Tô Tô, cậu không thấy nóng à? Cởi mũ ra đi."

"Mình không nóng." Tô Lật lắc đầu nói.

"Thật à?" Cả ba người đồng thanh hỏi.

Ba người không tin nổi mà sờ mu bàn tay Tô Lật, lạnh như băng, nhiệt độ của tủ lạnh ngăn mát còn không lạnh bằng, quả thật đổ mồ hôi ít hơn so với bọn họ.

Lại thấy trên mặt Tô Lật không có một giọt mồ hôi: "Sao lại như vậy?"

Tô Lật cười cười: "Thể chất đặc biệt thôi."

Cô cũng không nói dối, chính là cái ‘thể chất đặc biệt’ mà cô nói và "thể chất" trong nhận thức của người khác có chút khác biệt.

Đồng Diệu Hàm ngưỡng mộ đến nỗi nước mắt sắp chảy ra từ khóe miệng: "Tô Tô, chắc không phải mùa đông cơ thể cậu sẽ ấm còn mùa hè sẽ mát lạnh đâu nhỉ?"

"Cũng không khác mấy." Tô Lật gật đầu.

"Thật giống máy điều hòa hình người." Hai mắt Trang Tĩnh nhìn Tô Lật sáng rực như muốn toát ra ngôi sao nhỏ ‘tiết kiệm tiền’, khiến Tô Lật nhìn đến bật cười.

Ngu Ngưng Ninh là lớp trưởng, thời gian nghỉ giải lao cũng không dám lơ là, mở điện thoại xem lịch trình sắp tới, nói với bạn cùng phòng: "Chờ đến giờ nghỉ giải lao tiếp theo, mình sẽ tổ chức mọi người tụ tập lại cho mọi người giới thiệu để biết nhau luôn, còn phải định ra vài tiết mục biểu diễn nữa."

Đồng Diệu Hàm vừa nghe đã thấy không ổn: "Mọi người không phải quá mức thân thiết, ngoại trừ những người hướng ngoại hoặc thích thể hiện thì hầu hết đều sẽ không quá nhiệt tình đâu. Ninh Ninh, cậu đừng nói là muốn làm người đầu tiên làm gương đó nha?"

"Chỉ là làm gương thì không sao, nhưng điều mình lo lắng nhất là dù mình có làm gương nhưng sau đó vẫn không ai lên."

Ngu Ngưng Ninh thở dài, sau đó lại dùng ánh mắt đáng thương nhìn về phía bạn cùng phòng: "Đều là chiến hữu trong một phòng ký túc xá, các cậu giúp mình một chút nha? Mình mời các cậu ăn cơm!"

Tô Lật mở miệng nói trước: "Mình muốn ăn đồ nướng BBQ."