Chương 4: Nhớ lại
Nghe câu hỏi lạnh nhạt từ Thiên Tuyết, Linh nhi giật mình sững người vì cảm thấy thái độ của tiểu thư sau khi tỉnh dậy thật khác thường. Cô không biết mình đã làm sai điều gì mà tiểu thư lại nhìn cô bằng ánh mắt như vậy, ánh mắt đầy lạnh nhạt nhưng xen lẫn trong đó còn có những tình cảm thật phức tạp mà cô không thể đoán ra được. Thế nhưng là một nha hoàn thông minh, Linh nhi đã rất nhanh thu lại những nghi vấn của mình xuống đáy lòng và trả lời một cách cung kính:
_ Dạ bẩm tiểu thư, bây giờ đã là giờ dậu, cũng sắp đến giờ cơm chiều rồi ạ. Buổi chiều ba hôm trước, người đang cùng các thứ muội, đại tiểu thư và biểu tiểu thư dạo chơi ở hoa viên của phủ chúng ta thì vô tình bị vấp tảng đá ven đường và ngã vào bụi cỏ gai ở góc khuất sau khóm hoa thược dược của đại tiểu thư. Tiểu thư, chẳng lẽ người đã quên hết rồi sao?
Nghe Linh nhi kể lại, Thiên Tuyết cũng cố gắng nhớ lại những gì đã xảy ra với mình vào năm cô 13 tuổi. Thấy chủ tử đang trầm tư suy nghĩ, Linh nhi vẫn đứng yên tại chỗ và quan sát tiểu thư nhà mình. Cô cảm thấy tiểu thư rất lạ, từ sau khi tỉnh dậy tiểu thư như biến thành một người khác, ánh mắt nhìn cô không còn thân thiết và tình cảm như xưa nữa mà thay vào đó là một ánh mắt lạnh lùng như nhìn một người xa lạ. Trong khi Linh nhi đang suy nghĩ về những thay đổi của Thiên Tuyết thì lúc này cô cũng đã nhớ lại được đoạn kí ức năm cô 13 tuổi. Tuy nhiên cô chỉ nhớ rõ lúc cô đang cùng các tỉ muội ngắm hoa, còn phần kí ức sao đó thì cô không tài nào nhớ nỗi. Khi đó mọi người đang bàn tán rất sôi nổi về tình nhân trong mộng của các cô gái, đó là Ngạo Kiên vương gia.
Ngạo Kiên tên đầy đủ là Ngạo Tử Kiên, là em trai duy nhất của hoàng thượng còn sống sót trong cuộc chiến tranh giành ngôi vị khi xưa. Nói đến Ngũ vương gia ai chẳng biết đến những chiến công lừng lẫy của người đối với đất nước. Năm 10 tuổi, Kiên vương gia được hoàng thượng phong là Vũ vương nhờ dẹp toan loạn nội chiến trong trận tranh giành ngôi vị khi xưa. Năm 15 tuổi, Người đã tiến quân thần tốc vào nước Hung Nô, tốc chiến tốc thắng lấy được đầu thủ lĩnh quân giặc. Năm 18 tuổi, khi quân Ngạo quốc ta gặp phục kích bỏ mạng, người đã một mình một ngựa anh dũng chiến đấu gϊếŧ chết hàng ngàn quân mai phục, bắt sống được tướng lĩnh, tiến tới đàm phán với Nam quốc và Ngạo quốc được hòa bình kể từ đó.
Một đại tướng quân anh dũng tiêu sái, ngọc thụ lâm phong lại có gia thế bậc nhất như vậy có cô gái nào mà không đem lòng mến mộ cơ chứ. Nghĩ đến điều đó, lòng cô lại quặn thắt, đau đớn từng hồi, cố giữ bình tĩnh trên gương mặt nhưng lòng cô lúc này chỉ toàn nỗi tái tê, cô... cũng là một trong số những cô gái ngốc nghếch đó. Cho dù sau này biết rằng hắn đối xử tốt với cô chỉ vì cô giống với Nguyệt nhi – người con gái mà hắn yêu, thế nhưng cô vẫn không thể cưỡng lại được lòng mình mà muốn có được hắn, cho dù hắn chỉ xem cô là một người thế thân mà thôi. Cô... thật ngốc quá đi thôi.
Cố gắng kìm nén nỗi xúc động đang dâng lên từ đáy lòng, cô thu hồi vẻ đau thương trong đôi mắt và nhìn Linh nhi ra lệnh:
_ Ta nhớ ra rồi, ngươi để thuốc trên bàn rồi lui xuống đi, ta muốn nghỉ ngơi thêm một lát nữa.
_ Dạ thưa tiểu thư – Linh nhi lén nhìn về phía Thiên Tuyết rồi nhanh chóng lui ra ngoài.
_ Tiểu thư lạ thật, nhưng tại sao lại trở nên lạnh băng như vậy, hay là... do di chứng của vểt thương để lại – Linh Nhi càng ngẫm nghĩ càng thấy chỉ có lí do đó là hợp lí nhất, thế là cô cũng không nghĩ nhiều nữa mà chuyên tâm vào công việc.