Chương 2: Cứu Mạng(2)

Hạ Nhiễm Nhiễm thành thạo nâng hàm dưới của đưới trẻ lên, một tay nắm cánh mũi, hướng về bé trai thổi một hơi mạnh vào miệng. Sau đó lại buông lỏng mũi, hai động tác tuần hoàn qua lại nhiều lần.

Mấy phút sau.

“Khụ khụ khục......”

Bé rai l*иg ngực chấn động kịch liệt, chậm rãi tỉnh táo lại.

Vừa mở mắt nhìn thấy Hạ Nhiễm Nhiễm gần trong gang tấc, bỗng nhiên co rụt lại.

Hạ Nhiễm Nhiễm thở dài nhẹ nhõm: “Em trai như thế nào rồi? Có thể nói hay không? Em biết đây là địa phương nào sao? Chị bây giờ lập tức đưa em đi bệnh viện......”

Hạ Nhiễm Nhiễm nói được nửa câu nói liền không được nữa.

Bởi vì cô phát hiện bé trai đang dùng nhìn ánh mắt ma quỷ hoảng sợ nhìn cô.

Rất giống cô mới là người vừa mới gϊếŧ hắn giống nhau.

Hạ Nhiễm Nhiễm cảm thấy đứa nhỏ này có thể là quá mức kinh hãi, lúc này có chút thần hồn nát thần tính.

Không khỏi thả mềm thanh âm nói: “Đừng sợ, cái tên xấu xa kia đã bị chị đánh ngất xỉu, hắn sẽ không lại tổn thương ngươi.”

Nói, còn chỉ chỉ nam nhân đang hôn mê nằm một bên.

Tiểu nam hài trợn to tròn căng mà mắt nhìn nam nhân nằm dưới đất, lại nhìn Hạ Nhiễm Nhiễm, ánh mắt từ sợ hãi biến thành nghi hoặc: “Ngươi, ngươi không gϊếŧ ta?”



Bé trai lời nói để cho cô dở khóc dở cười: “Chị gϊếŧ em làm cái gì? Chỉ với thân thể nhỏ bé này, đem cân bán thịt cũng không bán được mấy đồng tiền!”

Tiểu nam hài nghe xong, cơ thể lập tức co ro lui về sau. Nước mắt rong hốc mắt xoay một vòng. Giống như cô thật là muốn gϊếŧ người bán thịt cho lão vu bà đồng dạng.

Hạ Nhiễm Nhiễm ý thức được chính mình hù dọa tiểu hài tử, vội vàng lại thả mềm âm thanh: “Chị chỉ đùa đùa giỡn mà thôi, gϊếŧ người là phạm pháp. Như vậy đi, chúng ta trước tiên báo cảnh sát có được hay không? Nhờ chú cảnh sát đưa em đi bệnh viện, chú cảnh sát cuối cùng không sợ a?”

Nói xong, cô quen cửa quen nẻo từ trong túi sách của mình sờ điện thoại.

Nhưng cái túi này giống như đúc, lại làm cho Hạ Nhiễm Nhiễm triệt để trợn tròn mắt.

Trong túi tiền của cô không có điện thoại di động.

Không! Không đúng!

Trên người cô mặc căn bản cũng không phải là quần áo lúc đầu.

Mặc dù trên mảnh cao lương tia sáng lờ mờ, cô vẫn có thể thấy rõ ràng, cái kia rõ ràng là một kiện xám xịt áo sơmi.

Nút thắt bị tháo ra mấy cái, vạt áo rộng mở tới.

Tiểu hài tử thấy Hạ Nhiễm Nhiễm một mặt ngốc trệ, toàn thân cứng đờ nhìn mình chằm chằm quần áo trên người, nhịn không được cẩn thận từng li từng tí kêu một tiếng, “Chị...... Chị dâu?”

Hạ Nhiễm Nhiễm như bị sét đánh: “Em kêu chị cái gì?”