Chương 3: Bảo vệ đại lão

Edit: quynhhuongxinh

Ngay sau đó, Hạ Ngưng Tinh lập tức chạy lại, không hề có tiết tháo ôm lấy chân đại lão tương lai, dùng giọng nói như trẻ con mà nói: “Anh trai Lục, ngày hôm qua cảm ơn anh đã cứu em.”

Động tác xách nước của Lục Đình Lệ cứng lại, cúi đầu nhìn đứa bé đang ôm chân mình, lúc này mới phát hiện trong viện có thêm một đứa bé.

“Hả?”

Hắn đầu tiên là sửng sốt một chút, tựa hồ đã sớm không nhớ rõ đứa bé này là ai, sau đó liền nhớ tới ngày hôm qua khi mới vừa trọng sinh trở về, có một đứa bé nhà bên được hắn tuỳ tiện cứu lên ở trong hồ sen.

“Không có gì.” Một giọng nói lạnh lùng và thờ ơ phát ra từ cổ họng hắn, sự thành thục trong ánh mắt làm hắn thoạt nhìn hoàn toàn không giống như đứa trẻ 10 tuổi.

Hạ Ngưng Tinh đành phải nâng mặt lên cùng hắn nói chuyện, hai tròng mắt giảo hoạt sáng ngời: “Mệnh lớn hơn trời, sao có thể vô lễ được!”

???

Lục Đình Lệ nhíu mày: “Vậy em muốn như thế nào?”

“Ơn cứu mạng, không có gì báo đáp chỉ có thể lấy thân báo đáp, em nguyện dùng cả đời tới báo đáp anh trai Đình Lệ!” Vì đống tiền trước mặt, Hạ Ngưng Tinh đã không biết xấu hổ, chỉ nghĩ lập tức buộc chặt đại lão tương lai, cùng hắn thân thiết, sau khi thành niên trực tiếp lãnh chứng, cuối cùng liền ngồi chờ hắn chết đi, kế thừa di sản trăm tỷ, đi lêи đỉиɦ cao nhân sinh!

Lục Đình Lệ: “……”

Khi nghĩ đến giấc mộng sắp trở thành sự thật, ảo tưởng biến thành hiện thực, Hạ Ngưng Tinh trong lòng không tránh khỏi vô cùng vui vẻ.

Vui sướиɠ quá mức nên cô hoàn toàn không phát hiện mặt thiếu niên đối diện đã dần dần biến thành màu đen.

“Ngốc nghếch!!”

Rốt cuộc!

Lục Đình Lệ cau mày, vừa nói vừa duỗi tay đẩy cô ra, khuôn mặt tuấn mỹ lãnh đạm, khóe môi mím thành một đường thẳng, vẻ mặt thành thục hơn tuổi rất nhiều, mở miệng giáo huấn, muốn đem tam quan của cô chỉnh lại cho đúng: “Hiện tại đã là thời đại nào rồi, lại còn giống phong kiến, ơn cứu mạng lấy thân báo đáp!”

“Em có biết hay không, em đây không chỉ là kéo chân sau làm cho thời đại chậm phát triển!”

“Mà còn là đối với chính mình không có trách nhiệm!”

“Nếu cha mẹ biết em qua loa quyết định chung thân đại sự như thế, sẽ có bao nhiêu thất vọng……”

Nhìn đôi môi mỏng không ngừng mở ra khép lại, dưới sự chỉ trích và giáo dục của Lục Đình Lệ, khuôn mặt trắng nõn ngày càng đỏ hơn, dần dần giống như quả cà chua chín sắp nổ tung.

Dù chỉ nói ra những lời như vậy nhằm kế thừa gia sản hàng tỷ của hắn sau khi qua đời, nhưng bị giáo huấn như vậy làm cô cảm thấy, mẹ nó thật xấu hổ!

"Oa!""

Chịu đựng hết lần này đến lần khác, Hạ Ngưng Tinh cuối cùng cũng không chịu nổi bi phẫn mà khóc, thân thể nhỏ bé dưới ánh mặt trời run rẩy, nước mắt trong suốt giống như chuỗi hạt châu bị đứt không ngừng rơi xuống, vô cùng đáng thương.

Cô vừa khóc, giọng nói của Lục Đình Lệ đột nhiên im bặt.

"Em..." Hắn mím mím môi, dùng đôi mắt đen nhìn chằm chằm đứa nhỏ trước mắt đang muốn làm nó ngừng khóc, liền có năm tiểu tử vọt tới trước mặt hắn.

""Lục Đình Lệ cậu dám khi dễ em gái của chúng tôi!"

"Thật quá đáng!"

"Đánh hắn!"

"Cùng nhau lên đi!"

Năm người anh trai vừa thấy em gái mình khóc như mưa, cơn giận dồn lên não, cũng quên không hỏi chuyện gì đã xảy ra, trước tiếp vén tay áo sôi nổi muốn đi đánh người.

Thấy thế, Hạ Ngưng Tinh giật mình, cũng quên luôn mình đang khóc, vội vàng chạy tới che trước mặt Lục Đình Lệ: "Dừng tay! Đều dừng tay lại! Mấy anh không được đánh anh ấy!"

Năm người anh trai lập tức lộ ra dáng vẻ ủy khuất, giống như không tiếng động lên án: em gái giúp đỡ người ngoài, em gái giúp đỡ người ngoài.

Rõ ràng bọn họ đang giúp em ấy, nhưng em ấy lại còn che chở cho đầu sỏ gây tội.

Có trời đất chứng giám, Hạ Ngưng Tinh thật không phải vì che chở cho nam chính mà là bảo vệ bọn họ.

Nam chính luôn luôn là người có thù tất báo, chờ hắn đứng ở đỉnh cao, những người từng khinh nhục hắn, tất cả đều sẽ không có kết cục tốt đẹp.

Nếu bây giờ đánh nhau, sau này không biết nam chính có ghi hận năm người anh trai của cô hay là không.

Cho nên Hạ Ngưng Tinh lại lần nữa la lớn: "Dù sao, các anh cũng không được đánh anh ấy!!!"