Chương 2: Ôm đùi đại lão

Edit: quynhhuongxinh

Hạ Ngưng Tinh mở miệng, thanh âm mềm mại có chút yếu đuối vì bệnh: "Các anh trai, mọi người có biết ngày hôm qua ai cứu em không?"

Nguyên chủ sở dĩ hôn mê là bởi vì ngày hôm qua cô cùng nhóm trẻ con đi bắt tôm hùm ở ven sông, kết quả bởi vì cô bắt được một con lớn, có một đứa bé gái khác muốn nhưng cô không cho, không ngờ lại bị đứa bé đó đẩy xuống sông.

Sau khi cô rơi xuống nước, đám trẻ nhao nhao sợ hãi bỏ chạy, cuối cùng vẫn là một người qua đường may mắn cứu được.

Nhưng bởi vì nguyên chủ lúc ấy đã hôn mê, cho nên cũng không nhớ được mặt của người nọ.

Những người anh trai đồng thanh nói: ""Là anh Lục Đình Lệ cách vách nhà chúng ta..."

"Khoan...A! Từ từ! Các anh nói là ai!?" Hạ Ngưng Tinh ban đầu còn không để ý, nhưng rất nhanh liền ý thức được cái gì đó.

"Là Lục Đình Lệ..."

Đôi mắt hạnh nhân của Hạ Ngưng Tinh gắt gao trừng lớn.

Cmn!!!

Phải biết rằng là Lục Đình Lệ chính là nam chính tiểu thuyết mà cô muốn gả cho nhất!

Cẩn thận suy nghĩ lại, Làng Hoa Đào năm 1990...Đây rõ ràng là bối cảnh của quyển sách [ Con đường làm nhà giàu số một của nam chủ ]!

Cho nên?

Cô không những là xuyên qua, mà còn là xuyên qua sách.

Đây là một quyển sách nam giới, viết dựa trên góc nhìn của nam chính, không có nữ chính, kể về nam chính là một tiểu tử nghèo sinh ra ở nông thôn gầy dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng trong nghịch cảnh vươn lên trở thành nhà giàu số một thế giới, chỉ là khi hắn 30 tuổi, lại phát hiện mình mắc bệnh hiểm nghèo, sau khi chết để lại khối tài sản kếch xù không ai thừa kế.

Mà Lục Đình Lệ chính là nam chính chết trẻ của quyển sách này.

Kỳ thực hắn sở dĩ thành ra như vậy, là bởi vì tác giả cảm thấy hắn quá ưu tú, không ai có thể sánh đôi, cho nên đành để hắn cô độc mà chết đi!

Quả thực là điên rồi!

Mà Hạ Ngưng Tinh có khả năng chỉ là một người qua đường Giáp, ngay cả trong sách còn không có tên cô.

Cũng quá thảm, người khác xuyên sách tệ nhất cũng có thể làm pháo hôi hoặc là thân phận nữ phụ độc ác, mà cô thì...ngay cả tư cách xuất hiện ở trong sách còn không có!

Khóc!

Bất quá những điều đó đều không quan trọng, quan trọng nhất chính là khối di sản kếch xù kia a!

Hàng trăm tỷ mỹ kim!!!

Nên diễn tả như thế nào!

Chắc là có thể vòng quanh địa cầu n vòng!

Trước kia thời điểm đọc sách, Hạ Ngưng Tinh thường xuyên tưởng tượng, nếu chính mình có thể trở thành vợ của nam chính thì thật tốt, sau khi hắn chết đi, cô sẽ thừa kế di sản khổng lồ của hắn, sau đó bao dưỡng thật nhiều tiểu thịt tươi, du lịch vòng quanh thế giới, đi lêи đỉиɦ cao nhân sinh.

Hiện tại cơ hội ở ngay trước mắt, Hạ Ngưng Tinh lập tức vén chăn, vội vàng bước ra ngoài.

"Em gái, em muốn đi đâu vậy?" Thấy động tác của nàng, năm người anh trai vội vàng chạy tới quan tâm hỏi han.

"Ôm đùi đại lão!"

Hạ Ngưng Tinh kích động hô to.

Ôm đùi đại lão?

Ôm đại lão gì?

Đầu óc em ấy không phải thật sự hỏng rồi chứ?

Năm người anh trai trong lòng nổi gió.

Còn bên này, Hạ Ngưng Tinh bước hai chân ngắn nhỏ một hơi chạy đến kế bên nhà, vừa nhìn liền thấy nam chính Lục Đình Lệ đang múc nước ở trong đình viện.

Không thể không nói, nam chính quả nhiên là nam chính!

Mặc dù lúc này hắn mới mười tuổi, mặt đầy dáng vẻ trẻ con, ăn mặc áo sơ mi trắng tẩy nhăn dúm cùng quần dài màu đen đã bị phai màu, dù vậy nhưng quanh thân vẫn có khí thế bức người như vậy.

Nhìn những đường nét tuấn mỹ trên khuôn mặt như được chạm khắc tỉ mỉ, làn da như ngọc, đôi mắt đen đầy ánh sao, sống mũi cao và đôi môi mỏng, cho dù là họa sĩ vĩ đại nhất thế giới, cũng không thể tạo ra được tác phẩm hoàn mỹ như thế này.

Đương nhiên, bề ngoài kỳ thật cũng không quan trọng lắm, quan trọng là!

Hắn!

Tương lai chính là nhà giàu số một thế giới!

Tinh anh giới kinh doanh!

Đại lão trong giới Internet!

Biếи ŧɦái giới tài chính!

Người nắm giữ huyết mạch của nền kinh tế toàn cầu!

Đối mặt với một đại lão truyền kỳ như vậy, Hạ Ngưng Tinh chỉ cảm thấy chính mình hai chân kích động đến run lên, trong mắt hiện lên sương mù, gần như ngất đi vì hưng phấn.

Tiền...

Thật là nhiều tiền...

Hắn không phải là người!

Mà là một cỗ máy kiếm tiền di động!

Đại lão này, dù như thế nào nàng cũng muốn ôm đùi!