Nhà họ Phong đều sợ ngây người.
Phong Thuỵ Thanh càng là kinh ngạc đứng lên.
Phong Thanh Thanh vừa nghe xong cũng thuận thế hu hu khóc lên.
Hạ Quế Hoa cũng không dỗ dành Phong Thanh Thanh giống như bình thường như vậy, bà ta đứng thẳng lưng, hai mắt không sợ nhìn Lý Tiểu Lộ đối diện.
“Bát tự không hợp, tôi cũng không có cách nào. Hai đứa nhỏ mệnh tương khắc, ở bên nhau cũng chỉ hại hai đứa. Hôm nay, tôi đứng ra làm người xấu đưa ra lời từ hôn.” Hạ Quế Hoa không sợ người nhà họ Phong tức giận, nói.
Lúc trước, bà ta nhìn vào của cải của nhà họ Phong, bà ta còn cảm thấy đây là một mối hôn nhân tốt. Nhưng bây giờ bà ta cảm thấy ánh mắt của bà ta rất thấp.
Kể cả nhà họ Phong có một người con trai tham gia quân ngũ thì thế nào? Cả nhà trừ bỏ Phong Lâm Thanh đi tham gia quân ngũ kia ra, những người khác đều là cắm lưng làm việc ở trong đất. Ban đầu nghĩ, nếu Phong Thanh Thanh cũng có thể đậu đại học thì thật ra hai đứa nhỏ cũng môn đăng hộ đối, nhưng bây giờ Phong Thanh Thanh lại thi trượt đại học!
Lại học một năm? Nhà họ Phong lấy đâu ra tiền để Phong Thanh Thanh lại học một năm nữa? Cứ cho là có tiền, cũng không thể bảo đảm một năm sau Phong Thanh Thanh sẽ đậu đại học.
Cho nên, sau khi bà ta nghe được tin tức xong, bà ta nghĩ tới nghĩ lui vẫn cảm thấy lúc trước bà ta quá sốt ruột định ra mối hôn sự này. Đáng lẽ phải chờ Phong Thanh Thanh thi đại học xong, không, chờ Phong Thanh Thanh tốt nghiệp đại học, bắt đầu đi làm rồi mới định hôn sự.
Tối hôm qua bà ta vừa nói với Trần An Chí, anh ta cũng đồng ý như thế.
Nhưng ở bên ngoài lại không thể dùng lý do này, nếu bà ta dám nói như thế, chờ bà ta bước ra khỏi cửa này thì nước miếng của mọi người trong thôn có thể dìm bà ta chết đuối.
Bản thân bà ta không quan trọng, nhưng không bao lâu nữa Trần An Chí sẽ đi học đại học. Lúc này, bà ta không thể gây ra bất cứ sai lầm gì. Nếu xảy ra chuyện, thẩm tra chính trị bên kia sẽ không thể qua được.
#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}
Ban đầu bà ta cũng không nghĩ vội vàng như vậy, nhưng hình như Trần An Chí bên kia có đối tượng mới, An Chí cũng đã mịt mờ đề cập qua đối tượng kia với bà ta, đối tượng của anh ta có bối cảnh rất lớn, bà ta sợ đối tượng của Trần Anh Chí biết anh ta đã đính hôn với người khác rồi cho nên hôm nay mới gấp gáp lại đây.
“Bát tự? Bà Hạ, bây giờ cải cách mở ra, ai còn tin vào cái kia nữa?” Lý Tiểu Lộ bị chọc tức mặt đỏ tới mang tai chất vấn nói.
Hạ Quế Hoa đưa ra cái lý do này, thật ra vẫn rất thoả đáng, rốt cuộc bọn họ ở bên này thật sự tin vào bát tự. Gần như mỗi cặp đôi trước khi cưới đều sẽ đưa sinh thần bát tự để cha mẹ nhà trai tìm thầy bói tính toán. Nếu bát tự không hợp, mặc kệ là ở chung có tốt tới đâu, ngay cả đã đính hôn thì mối hôn sự này cũng không thành.
Hạ Quế Hoa vừa nghe xong, mặt trầm xuống. Tuy là lấy chuyện này để làm cớ nhưng bà ta vẫn thực sự tin vào bát tự, Lý Tiểu Lộ vừa nói như vậy, tất nhiên bà ta không vui rồi, bà ta nói: “Ở đâu không tin? Chuyện kết hôn quan trọng, sao có thể không để thầy bói tính toán bát tự một chút? Bà Lý, bà cũng là người từng trải, bà cũng biết, bát tự này không hợp, thật sự là không có cách nào khác.”
Lúc này, Phong Kiến Thiết từ trên cao nhìn xuống, đôi mắt đỏ bừng trừng Hạ Quế Hoa. Đây rõ ràng đâu phải là bát tự không hợp, rõ ràng là tìm lý do để từ hôn!
Hạ Quế Hoa bị ánh mắt của Phong Kiến Thiết nhìn chằm chằm trong lòng run lên, suýt chút nữa muốn từ bỏ, nhưng vừa nhớ đến con trai của mình thì bà ta lại rót đầy dũng khí vào lòng lần nữa.
Phong Thanh Thanh nghe những câu nói giống hệt với kiếp trước như vậy, thì vừa rồi có chút làm ra vẻ giả vờ khóc lại trở thành thật sự khóc.
Phong Thuỵ Thanh thấy em gái mình khóc thương tâm như vậy, mà ba anh chỉ kinh ngạc đứng lên, mà mẹ anh lại bị Hạ Quế Hoa trước mắt này làm tức giận mặt đỏ tới mang tai, lập tứ đứng lên.
Phong Thanh Thanh nghe thấy động tĩnh, cũng bất chấp diễn kịch, cô nhanh chóng ngửa đầu, nghiêm túc nói: “Ba mẹ, anh hai, con đồng ý từ hôn.”
Trên mặt cô vẫn vương nước mắt chưa khô, nhưng biểu tình lại cực kỳ kiên định.
Trong khoảng thời gian ngắn, mọi người trong nhà đều im lặng.
Hạ Quế Hoa trước hết phản ứng lại, bà ta cười gượng vài tiếng, nói: “Thanh Thanh, con đồng ý rồi? Đồng ý là tốt rồi.”