Chương 4

Sau này cô kết hôn với Trần An Chí, hai người cũng là hữu danh vô thực, một trong những nguyên nhân quan trọng nhất đó là vì mấy năm nay cô làm lụng quá vất vả, thân thể không tốt, nếu quan hệ tìиɧ ɖu͙© muốn có con thì thân thể cô sẽ không thể chịu đựng nổi. Cho nên sau khi hỏi ý kiến của bác sĩ, cô tính toán chữa trị cho cơ thể khỏe mạnh mới sống đúng nghĩa vợ chồng với anh ta.

Cô mất hai năm điều trị thân thể, lại ở một đêm thành công kia bị Trần An Chí tìm tên áo đen phá tan, đánh cho cô một trận rồi sau đó bị lạnh chết ở đầu đường.

Cả đời cô chính là tự tìm đường chết cho chính mình.

Cô sống lại một lần nữa, cô, Phong Thanh Thanh quyết định, sẽ không dại đi tìm đường chết!

Sau khi Phong Thanh Thanh rửa mặt xong, lại dùng nước lạnh đắp lên hai mắt của mình, cố gắng làm cho đôi mắt nhìn không bị sưng đỏ như vậy, nhìn có tinh thần hơn một ít.

Cô chỉnh lại đầu tóc, thay một bộ quần áo khác, sau đó mới đi ra phòng khách.

Trong phòng khách, ba mẹ cô và anh hai,anh ấy đang nói chuyện với một người phụ nữ trung niên tóc cắt ngắn, mặc một áo sơ mi màu lam được làm từ sợi tổng hợp kết hợp với một cái quần dài màu xám bằng vải thô, dưới chân đi một giày màu vàng.

Mà biểu tình của người phụ nữ kia vô cùng không kiên nhẫn nhưng vẫn cố chịu đựng.

Lúc Phong Thanh Thanh nhìn thấy Hạ Quế Hoa, có trong nháy mắt không kịp thích ứng nhưng rất nhanh cô đã điều chỉnh lại tâm trạng của mình, giả bộ thành dáng vẻ vui sướиɠ đi tới, ngồi ở bên cạnh Hạ Quế Hoa, hai tay cô côm cánh tay của bà ta, trong miệng cười nói: “Bác gái, sao hôm nay bác lại đến đây ạ? Anh An Chí đâu, anh ấy không đến đây sao? Đúng rồi, cháu quên chưa hỏi thăm anh An Chí, không biết anh An Chí thi kết quả thế nào?”

Sắc mặt Hạ Quế Hoa cứng đờ, thần sắc cũng có chút mất tự nhiên, nhưng bà ta vẫn miễn cưỡng lộ ra tươi cười nói: “ Anh An Chí của cháu kết quả thi khá tốt mới đạt được điểm tuyển sinh tối thiểu của trường đại học S.”

Còn không chờ Phong Thanh Thanh nói gì đó, sắc mặt Hạ Quế Hoa lại thay đổi, biểu cảm cực hối tiếc, bà ta nói: “Kiến Thiết, lão Lý (chỉ Lý Tiểu Lộ), hôm nay tôi đến đây chủ yếu là muốn nói một chuyện với các người."

Phong Thanh Thanh cúi đầu, giả vờ thẹn thùng nhưng thật ra trong lòng đang cười lạnh. Đời trước, lúc cô và người nhà của cô lần đầu tiên nghe được lời này, còn tưởng rằng Hạ Quế Hoa đến đây để chuyện thương lượng hôn sự, kết quả lại là đến để từ hôn!

#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}

“Trước đó vài ngày tôi có đi tìm thầy bói, tính lại tuổi của hai đứa.” Bà ta nói xong dừng lại một chút quét mắt nhìn người nhà họ Phong.

Phong Kiến Thiết và Phong Thụy Thanh không để ý, trên mặt hiện lên vui mừng, không cảm thấy có điều gì không đúng. Bởi vì hai nhà đã nói chuyện từ trước, chờ hai đứa nhỏ tốt nghiệp cấp ba xong thì làm tiệc rượu mừng cho hai bọn chúng.

Lý Tiểu Lộ thận trọng hơn một ít, bà đã nhìn ra có gì đó không đúng, nhưng lúc này cũng không dám nói gì.

"Ban đầu chỉ là muốn xem một chút, nếu không có gì vấn đề gì thì chờ hai đứa nhỏ tốt nghiệp cấp ba xong sẽ cho hai đứa làm hôn lễ. Nhưng thầy bói kia tính một chút, phát hiện hai đứa nhỏ lại không hợp tuổi.” Nói đến đây Hạ Quế Hoa thở dài.

Toàn bộ người nhà họ Phong, trừ bỏ Phong Thanh Thanh thì tất cả đều ngây dại.

Bọn họ cũng không nghĩ đến sẽ là kết quả này, bao gồm Lý Tiểu Lộ đã có dự cảm từ trước.

“Vậy làm sao bây giờ?” Thật lâu sau, Lý Tiểu Lộ lúc này mới cất tiếng lên hỏi. Lúc trước khi đính hôn rõ ràng có tìm thầy bói xem bảo hợp tuổi, sao bây giờ lại bảo không hợp tuổi vậy?

“Đã đi tìm thầy bói phán hợp tuổi khác không? Sao sẽ không hợp?” Lê Kiến Thiết vội vàng nói.

“Tìm, tìm, tìm mấy thầy đều nói không hợp.” Hạ Quế Hoa vỗ đùi, lớn tiếng nói: “Đều nói không hợp!”

Dứt lời, đôi mắt tam giác của bà ta lại liếc trộm Phong Thanh Thanh một chút.

Phong Thanh Thanh giả bộ không nhìn thấy, cô dùng sức véo vào đùi của mình, bị đau nước mắt lập tức trào ra: “Sao sẽ không hợp chứ? Bây giờ phải làm sao mới được? Cháu còn nghĩ mấy ngày nữa sẽ đi tìm anh An Chí đi mua đồ cưới chuẩn bị kết hôn mà.”

Hạ Quế Hoa ở trong lòng thầm mắng, chỉ bằng cô như vậy, có điểm nào xứng đôi với sinh viên nhà bà? Nhưng bà ta vẫn tỏ vẻ nghiêm mặt nói: “Không hợp cũng không còn có cách nào. Hôn ước này, cứ như vậy hủy bỏ thôi?”