Phong Thanh Thanh cười to đấm mạnh xuống giường.
Lý Tiểu Lộ bị dọa sợ hãi, bà ấy chạy nhanh tiến lên ôm lấy Phong Thanh Thanh, vừa vỗ lưng Phong Thanh Thanh, vừa không ngừng nói: “Thanh Thanh, Thanh Thanh, có mẹ ở chỗ này, mẹ ở đây rồi.”
Phong Thanh Thanh ôm ngược lại mẹ mình, khóc càng ngày càng to.
Tiếng gào khóc của Phong Thanh Thanh đã thu hút sự chú ý của Phong Kiến Thiết, ba của Phong Thanh Thanh.
Phong Kiến Thiết đang cùng anh hai của Phong Thanh Thanh là Phong Thụy Thanh ngồi nói chuyện với Hạ Quế Hoa, bỗng nhiên nghe thấy phòng bên cạnh truyền đến tiếng khóc thê lương của Phong Thanh Thanh, lập tức bị dọa đứng ngồi không yên. Phong Kiến Thiết để Phong Thụy Thanh nói chuyện với Hạ Quế Hoa, còn mình thì nhanh chóng chạy đến trước phòng của Phong Thanh Thanh, vừa đến đã thấy con gái và vợ đang ôm nhau.
Con gái khóc đến nỗi lạc cả giọng.
“Con gái ngoan, con làm sao vậy? Đừng khóc nữa. Sang năm chúng ta lại đi thi một lần nữa.” Phong Kiến Thiết vừa thấy con gái mình khóc đến mức thở hổn hển thì vội vàng an ủi.
Phong Thanh Thanh nghe thấy tiếng của ba, quay đầu lại, hai mắt đẫm lệ nhìn ba của mình.
Phong Kiến Thiết thấy con gái ngoan của mình khóc thành như vậy, lập tức đau lòng không thôi, muốn ôm lấy bọn Phong Thanh Thanh, nhưng đôi tay giơ lên lại dừng lại cứng đờ tại chỗ.
Phong Thanh Thanh vươn tay giữ chặt lấy tay của Phong Kiến Thiết, áp mặt cô vào trong lòng bàn tay của Phong Kiến Thiết, nhỏ giọng khóc thút thít.
Phong Kiến Thiết chân tay luống cuống nhìn vợ của mình nhưng Lý Tiểu Lộ lại lắc đầu với ông.
Phong Kiến Thiết đành phải nhẹ nhàng vỗ bả vai Phong Thanh Thanh, miệng không ngừng an ủi nói: “Con gái ngoan, đừng khóc, đừng khóc. Sang năm chúng ta lại đi thi, sang năm lại thi tiếp.”
Ông ấy cũng giống vợ mình đều cho rằng con gái nhà mình không thi đỗ đại học nên lúc này mới khóc lóc thảm thiết như vậy.
Bọn họ không biết, Phong Thanh Thanh trước mắt này tuy rằng vẫn là Phong Thanh Thanh con gái của họ, nhưng lại là Phong Thanh Thanh đã trọng sinh.
#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}
Sau một lát, cuối cùng Phong Thanh Thanh cũng ngừng khóc, cô thật xấu hổ, dù sao cô cũng là người đã hơn 40 tuổi rồi, chỉ nhỏ hơn mấy tuổi so với mẹ cô bây giờ, vậy mà còn thích khóc như vậy.
“Được rồi, mau đi rửa mặt, buộc lại tóc đi con. Bác Trần của con còn đang chờ ở phòng khách đấy. Hôm nay bà ấy đến đây hình như là có chuyện quan trọng.” Lý Tiểu Lộ lấy tay lau khô nước mắt cho Phong Thanh Thanh, lúc này mới nói.
Trong mắt bà hiện lên một tia lo lắng, chỉ mong không phải như bà nghĩ.
“Con gái ngoan, đừng khóc, năm nay có quá nhiều người tham gia thi đại học, tỉ lệ trúng tuyển lại thấp, thi không đỗ cũng không mất mặt, sang năm chúng ta lại thi tiếp. Đừng khóc nữa nhé.” Phong Kiến Thiết dỗ dành nói.
Phong Thanh Thanh gật gật đầu.
Cho đến khi đôi bàn tay thô ráp của mẹ cô cọ đau trên da thịt cô, cuối cùng cảm giác ấm áp hơi đau cũng làm Phong Thanh Thanh tin tưởng ——cô không chỉ còn sống, hơn nữa không biết vì sao mà cô đã trở lại 18 tuổi, cô trở lại đúng vào ngày cô bị nhà Trần An Chí từ hôn này.
Ngày này là một ngày khắc cốt ghi tâm trong đời trước của cô, mỗi khi nhớ tới ngày đó cô đều cảm thấy trái tim đau đớn như bị kim châm. Cho đến sau này khi kết hôn với Trần An Chí, loại thống khổ này mới biến mất.
Hôm qua, cô mới biết được thành tích thi đại học, hôm nay đã bị từ hôn. Vốn dĩ thi trượt đại học cô còn chưa lấy lại được tinh thần thì lại gặp phải chuyện từ hôn này, quả thực là thương càng thêm thương, khó trách cô lại đau lâu như vậy.
Có thiếu nữ nào mà không có thanh xuân?
Cô và Trần An Chí là bạn học cùng lớp, tuy rằng hai người không mấy thân thiết nhưng nhờ vào khuôn mặt kia của anh ta nên Phong Thanh Thanh vẫn luôn có thiện cảm với anh ta. Sau đó, cô cả của Phong Thanh Thanh nói sẽ giới thiệu cho Phong Thanh Thanh một thanh niên tốt ở trong thôn.
Khi vừa nhìn thấy mặt anh ta, Phong Thanh Thanh mới phát hiện đó là bạn học Trần An Chí cùng lớp với cô. Vì thế, hai nhà đã đính hôn với nhau.
Cho nên, sau khi cô bị từ hôn, hơn nữa lại bị rất nhiều bàn tán sôi nổi ở trong thôn, vì tranh một hơi cũng là vì muốn trốn tránh hoàn cảnh này, cô dứt khoát kiên quyết rời thôn đi lên thành phố S kế bên làm thuê.
Người khác thấy cô thành công rất dễ dàng, thậm chí sau này cô còn nổi danh là nhà giàu mới nổi ở thành phố S. Nhưng không ai hay biết để có thể thành công như thế cô đã phải chịu không biết bao nhiêu khổ.