Chương 9: Phần 1

Nghe thấy tiếng oto dừng ở cửa nhà mình, tiếp theo ngoài sân truyền đến tiếng bước chân . Thẩm Băng Nguyệt bèn khẩn trương lên tìm quoanh khắp phòng vật phòng thân cuối cùng từ trong rổ kim chỉ cầm lên cây kéo , vừa mới cầm trong tay nàng mới biết chính mình chuyện bé xé ra to . Đây chính là chướng ngại tâm lý của chính mình, khi vào đại học nhà trường đã miễn giảm học phí cho nàng nhưng là một cô nhi nàng cảm thấy chỉ có cầm tiền trong tay mới có thể làm cho mình an tâm cho nên nàng tận dụng thời gian sau khi học xong làm thêm vài việc , thường xuyên bỏ lỡ h giới nghiêm đóng cổng của ký túc xá nên nàng dứt khoát thuê cái phòng nhỏ ở bên ngoài. Vì tiếc tiền nên nàng thuê phòng ở nơi chất lượng không được tốt, nàng lại là con gái sống một mình không tránh đươc bị vài người quấy rấy nên đây là phản ứng tự nhiên của cơ thể .

“Mẹ , người ở nhà sao?Nguyệt Nhi!

Là anh trai song sinh của nguyên chủ , nàng buông kéo thân mình thả lỏng lại nhưng tim đang đập “ Thình thịch , Thình thịch” không ngừng .

“ Nguyệt nhi! Ca vào nhé?”

Tiếng ca ca ở cửa phòng vang lên , Thẩm Băng Nguyệt liền đứng lên mở cửa , đứng ở cửa là một thanh niên tầm 1m75, có làn da mầu đồng , măt vuông vức ,mày râm mắt to , ngũ quan kết hợp gien của Lý Mỹ Chi và Thẩm Khải Dân , một thân quần áo Tôn Trung Sơn màu lam , ở thời này trừ bỏ quân trang thì là đây là loại quần áo phổ biến nhất.

Nhìn ca ca song sinh , nàng chợt nhận ra mình đã xem nhẹ chuyện gì , từ lúc tỉnh lại nàng còn chưa soi gương còn không nhìn diện mạo của chính mình tuy rằng nam nhân thật đẹp trai nhưng nàng không muốn mình mang gương mặt góc cạnh nam tính đâu ^~^

“Thẩm Vệ Đông , ngươi đã về!”

Lời nói buông ra trong nháy mắt , Thẩm Băng Nguyêt cũng buồn bực, không biết vì cái gì khi nàng xuyên vào nơi này , cùng người nhà nguyên chủ một chút ngăn cách đều không có , phảng phất như chính mình là nguyên chủ, mới đầu còn băn khoăn cách chung đυ.ng mà khi nhìn thấy người tất cả các băn khoăn không hề tồn tại , nàng và nguyên chủ như là cùng một người nhưng nàng không có bài xích vì đơn độc một mình lâu rồi , tình cảm gia đình là chấp niệm của nàng , nàng sẽ dốc hết sức lực mà chiếu cố bọn họ , bằng không nàng cũng không xúc động thất thố mà mở miệng , suy cho cùng nàng muốn dung nhập vào gia đình này , xem họ chính là người nhà của mình.

Nhìn em gái tung tăng nhảy nhót trước mắt , Thẩm Vệ Đông liền thở phào, quá 12h trưa nay vừa mới về trong xưởng liền nhận được tin mẹ hắn nhắn nói là “Nguyệt Nhi rớt xuống nước hôn mê bất tỉnh .”Lúc ấy hắn cuốn lên nước còn không kịp uống liền hoảng loạn chạy về , hiện tại nhìn thấy nàng không việc gì , tâm tình thả lỏng bắt đầu cùng nàng bắt bẻ nhau như thường ngày.

“Nói bao nhiêu lần rồi , ta là anh ngươi không thể kêu tên , như thế nào già rồi lên lẫn à, sao ngươi không trực tiếp gọi cả họ lẫn tên mà kêu anh cả , anh hai hả ?”

“Vậy ngươi có bộ dáng làm anh không?Xì , cùng lắm sớm hơn ta có hai mươi phút.”



“ Hai mươi phút thì ta cũng là lớn hơn ngươi , ngươi phải kêu anh.”

Thẩm Băng Nguyệt mắt trợn trắng , lần nào gặp nhau cũng cãi qua cãi lại vụ này , hai người là long phượng thai , nguyên chủ không tình nguyện kêu hắn là anh nhưng Thẩm Vệ Đông rất chấp niệm việc này mỗi lần nghe được nàng ngọt ngào gọi anh cả , anh hai hắn hận không thể đun sôi lu dấm ( chua quá ^^)

“ Thùng trong tay sao nặng vậy , cũng không biết ba An An gửi cái gì về? Thật thương con gái mà , thùng này là một kiện lớn mà.”

Nói xong cho nàng một ánh mắt kiểu mau gọi anh trai bằng không ta không có đưa cho ngươi. Thật Băng Nguyệt thật muốn cười ha ha , đồ ấu trĩ .

Nhưng để phối hợp với tình cảm của nguyên chủ và chồng thắm thiết , nàng không tình nguyện gọi một tiếng “ anh” , lúc này mới có thể từ trong tay Thẩm Vệ Đông nhận bưu phẩm , vừa tiếp nhận thấy tay trùng xuống ,bưu phẩm này nặng thật , Cố Chí Quốc đến cùng gửi gì mà nhiều vậy?

Nhìn thấy nàng cố sức ôm cái thùng , Thẩm Vệ Đông cười nhạo một tiếng rồi đoạt lại đem vô phòng , Thẩm Băng Nguyệt lò dò đi sau .

Thẩm Vệ Đông đem bưu phẩm để trên cái bàn ở phòng ngoài rồi ngồi xuống cái ghế bên cạnh, Thẩm Băng Nguyệt đi đến rót cho hắn một cốc trà hoa hòe, đây là trà nhà bọn họ thường xuyên nấu , kiếp trước nàng cũng thường xuyên uống để thanh nhiệt giải độc , giảm huyết áp , tiêu mỡ.

Thẩm Vệ Đông cầm cốc uống một ngụm , lúc này mới hỏi việc nàng rớt trong nước , nghe nói do nàng không cẩn thận bị trượt chân liền nhìn nàng với ánh mắt xem thường , nàng thật muốn cầm cái bưu phẩm trên bàn mà đập lên đầu hắn đi.

“Nguyệt Nhi , ngươi bao nhiêu tuổi rồi còn ngu ngốc như vậy , cũng không biết cái đầu ngốc này có thể di truyền cho An An nhà chúng ta không , mà An An đâu rồi? Nhớ con bé quá đi thôi!”

Hừm dám bảo nàng ngu , trách không được nguyên chủ không gọi hắn là anh , cái miệng đáng đánh .



“ An An cùng mẹ đi ra ngoài rồi, ngươi cũng biết nàng không chịu ở miết trong nhà mà.”

Thẩm Vệ Quốc tiếc nuối vì không nhìn thấy An An nhưng thật mau quên vì hắn bị cái bưu kiện to đùng hấp dẫn tầm mắt.

“ Nguyệt Nhi, ngươi không khui thùng ra à , không tò mò Cố Chí Quốc gửi gì về à?

“ Ta không hiếu kì .”

“ Ta giúp ngươi mở , trước mặt anh ruột không cần phải rụt rè.”

Đối với việc mặt dày đòi mở thùng , Thẩm Băng Nguyệt thật cạn lời , rốt cuộc ai tò mò a.

Mở thùng ra bên trong có vài quyển sách ôn thi đại học cùng một bức thư gửi cho nàng mặt khác còn vài món đồ chơi cùng quần áo của trẻ con , Cố Chí Quốc thật thương nhớ con gái hắn .

“Như thế nào mà chỉ mua quần áo cho An An vậy?”

Ngữ khí vui sướиɠ khi thấy người gặp họa , Thẩm Băng Nguyệt lười phản ứng lại hắn , đem sách ôn thi lấy ra , đem quần áo An An cất vào phòng ngủ . Toàn bộ quá trình không thèm nhìn Thẩm Vệ Đông.

Biết mình lỡ lời chờ Thẩm Băng Nguyệt đi tới liền tiến lên nịnh nọt lấy lòng , đem lời hay ý đẹp dỗ dành nàng. Thẩm Băng Nguyệt nghĩ đến chuyện tối nay cùng ba nàng thảo luân , không dễ dàng để ba đồng tình , nhìn nhìn thằng nhãi bên cạnh liền nghĩ kéo qua làm đồng minh không tồi , thời khắc mấu chốt còn có thể ngăn được lửa giận của cha già .

Không nghĩ nói tới việc nhận thầu đất đai hắn so với người khác thực sự giác ngộ , hiểu biết hơn rất nhiều so với người khác , đều không cần nàng ra tay dụ dỗ.