Chương 8: Phần 2

Thẩm Khải Dân là người kiệm lời , luôn lằng lặng nghe mọi người nói chuyện , lúc này vì con gái nói sai lời lập tức cùng Lý Mỹ nói đỡ .

“Đúng vậy , Nguyệt Nhi hôm qua trượt chân rơi xuống nước , hôm mê mất 1 đêm vừa mới tỉnh lại một lúc trước lúc ăn cơm.”

Thẩm Lệ cúi gằm đầu xuống , mọi người cho rằng nàng đang sợ hãi , cô gái còn nhỏ tuổi lá gan không lớn , Lưu Thiết Truh cũng không thể không cho bí thư chi bộ mặt mũi được.

“Nguyệt Nhi sinh bệnh, sao không để nàng trong phòng nghỉ ngơi chứ , các ngươi đều nói thương khuê nữ , như vậy mà thương nàng sao ?”

Lý Mỹ Chi vội vàng bế An An đang ngủ ngon trong ngực đưa cho nàng rồi thúc giục hai mẹ con về phòng , vừa lúc ăn cơm xong cho nên nàng thuận theo bế An An về phòng , Thẩm Lệ cũng muốn đi theo nhưng nàng cự tuyệt vừa rồi biểu hiện kinh hoàng của chú Lưu và ba mẹ đối với việc nhận thầu đất đai làm đầu óc nàng có chút hỗn loạn , nàng cần loát loát lại suy nghĩ của mình.

Thẩm Lệ bị từ chối có chút xấu hổ , ngượng ngùng nhìn Lý Mỹ Chi, nhưng Lý Mỹ Chi vì lời nói loạn của con gái mà tâm hồn chấn kinh nào có rảnh mà để ý đến nàng ta . Lúc này trong thôn lục tục có người bưng chén cơm đến đây ngồi ăn.

Thẩm Lệ đành yên lặng thu dọn chén đũa chuẩn bị đi rửa thì Thẩm Khải Dân ngăn lại.

“ Cứ để đó tý nữa Thím ngươi dọn , ngươi về nhà nghỉ ngơi đi buổi chiều còn phải đi làm lấy công điểm chứ.”

Thẩm Lệ không muốn trở về , nhà nàng cùng người khác là chung một cái sân, một nhà năm người chung hai gian phòng nghĩ lại thật nóng nực , nhiều người làm gì có chỗ mà nghỉ ngơi chứ , mẹ nàng trông thấy nàng về thì lại sai nàng làm việc , đâu có giống ở nhà chú Hai thật tốt , nhà cửa rộng rãi lại không có ai sai bảo không có nghĩ chú Hai bảo nàng về nhà. Nàng ta rất ngại vị Chú Hai nghiêm túc này mà không dám không nghe hắn đành phải để chén đũa rồi chào hỏi Thím Hai rồi đi về.

Thẩm Băng Nguyệt trở lai phòng , đem An An đặt trên giường đất , sau đó liền ngồi ngẩn người , từ lúc tỉnh lại đến nay nàng vẫn chưa ngẫm nghĩ xem về sau mình muốn như thế nào .

Trở về chắc chắn không có khả năng , ở cái thời không này nàng muốn sinh ý kiếm cơm có được không?

Thi đại học sắp tới nhưng dựa vào học thức của tiến sĩ hóa học chắc cũng không khó đậu , cuộc sống này nàng không có suy nghĩ thay đổi , người khác xuyên qua đều muốn thay đổi cuộc sống , nếm thử cuộc sống mới này nàng không có hứng thú đổi mới .

Nàng là đứa trẻ mồ côi , trước năm bảy tuổi thì ba mẹ nuôi , sau khi ba mẹ xảy ra chuyện thì đều là nhà nước nuôi ,nhà nước nuôi nàng lớn sau đó còn tạo điều kiện cho nàng học đạihọc trong thời gian học thành tích vô cùng ưu tú , tốt nghiệp xong nàng tiến vào viện nghiên cứu đền đáp quốc gia , nàng thành công phá giải được rất nhiều nan đề hóa học , trong tay có mấy hạng mục độc quyền .

Đền đáp tổ quốc là ước mơ từ nhỏ của nàng , kiếp trước nàng đã làm được , hiện tại đã xuyên đến nơi này , nàng có kiến thức năng lực sao có thể chịu đựng được đất nước mình tại thời điểm này còn lạc hậu ở lĩnh vực mà mình hiểu biết chứ , nhìn xem đây cũng là một mặt khác của đất nước.



Hiện tại còn cách rất xa , nàng nghĩ kế hoạch từng bước thay đổi theo mục tiêu của thời hiện đại mà tiến tới .Trước mắt giải quyết đói nghèo ở thôn Thạch Cương này là cấp bách nhất.

Ở trong trí nhớ của nguyên chủ , toàn nhà trong thôn lấy khoai lang đỏ là thức ăn chính , hấp khoai lang đỏ , luộc khoai lang đỏ , bánh khoai lang đỏ , mỳ khoai lang đỏ , ăn đến xót ruột , trong thôn có người ăn đến hỏng dạ dày .

Đây là vấn đề lương thực , còn vấn đề ở cũng không khả quan hơn , tuy rằng không giống trong thành phố mấy thế hệ đều chung một gian phòng nhỏ nhưng cũng không khá hơn là mấy.

Trong thôn nhà giống nhà mình riêng một khoảnh rất ít hầu như không có , đại bộ phận là mấy nhà chung một cái sân , một nhà ở mấy gian phòng nhưng vẫn là một nhà tới mười người chỉ có hai gian phòng.

Đại đa số nông thôn xây nhà không lớn , gạch mộc cùng đá tảng đều do mình chuẩn bị chỉ có vôi cùng xà nhà , cột chống là cần tiêu tiền. Việc tác ra xây nhà riêng cũng không phải nhóm xã viên không chịu mà do ảnh hưởng của vận động , địa phương không có phê chuẩn.

Nàng định buổi tối cùng cha nàng thảo luận nhìn xem việc nhận thầu đất đai và phê duyệt đề nghị cấp nền nhà có thể duy trì được không, sau đó nàng sẽ suy nghĩ mấy phương pháp cải thiện đời sống của thôn . Buổi tối nhất định cùng b aba nói chuyện thật tốt mới được.

Nhớ tới cha nàng , nàng cũng không nghĩ sau khi tỉnh lại sẽ cùng người nhà nguyên chủ chung đυ.ng tự nhiên đến như vậy thật như chính là con gái ruột vậy, chẵng lẽ do dung hòa tình cảm của nguyên chủ ?Thôi thôi không rõ thì không rõ , có thể tự nhiên chung đυ.ng như vậy là tốt rồi.

Tiếp theo lại nghĩ đến người chồng nhặt được Cố Chí Quốc ba của An An , nàng cũng biết hắn là người có thể đảm đường có trách nhiệm , thanh niên trí thức trở lại thành phố để lại ít nhiều nợ nhi nữ không thiếu thế mà hắn đối với người vợ nông thôn lại có tình có nghĩa, trong nguyên tác về sau hắn cưới nữ chủ Thẩm Lệ cũng là do nguyên chủ mất sớm , Thẩm Lệ đi chiếu cố An An lâu ngày mới sinh tình nhưng cái lý do lâu ngày sinh tình nàng đang tự hỏi ,vì trong sách miêu tả tình cảm của họ không có bao nhiêu cũng không có nói qua Cố Chí Quốc yêu Thẩm Lệ mà chỉ miêu tả hắn cảm động nàng tavì đã chiếu cố An An nên cảm thấy nàng ta là người vợ hiền. Hắn làm cho nàng không thể không băn khoăn vì sao không có chiếu cố tốt An An làm con bé sống thật bi thảm nhưng đây là chuyện xảy ra khi hắn qua đời , di chúc của hắn không để cho An An thừa kế công ty nhưng tài sản để lại cho An An tiêu pha đến mấy đời không hết chứ.

Thẩm Băng Nguyệt chán ghét hắn đến đỉnh điểm bảo nàng thừa nhận hắn là chồng mình nàng không tiếp nhận được . Nhìn An An ngủ say trên giường đất , nàng chỉ có thể tận lực cho hắn một cơ hội, An An cần một gia đình hoàn chỉnh nhưng nàng không muốn cưỡng cầu Cố Chí Quốc hay ủy khuất chính mình .

Mãi suy nghĩ thấy thân thể mệt mỏi cùng buồn ngủ, mắt díu vào nàng liền cởi giày ra bò lên giường nằm cạnh An An.

Nàng bị tiếng khóc của AN An làm tỉnh giấc , mở mắt ra xem con bé làm sao thì đã thấy Lý Mỹ Chi tay chân nhanh nhẹn đem An An bế lên thì thấy con nhóc đái dầm . Nàng liền giúp đỡ mẹ nàng cởϊ qυầи áo cho con bé, rửa sạch cái mông nhỏ rồi lấy bộ quần áo ngắn tay bằng vải thô màu đỏ mặc cho nó , haiz rốt cuộc hầu hạ tiểu tổ tông xong xuôi mẹ nàng mới nói chuyện cùng nàng.

“ Nguyệt Nhi , mẹ biết ngươi là người đọc sách , b aba của AN AN lại là sinh viên, các ngươi đối với tình thế bên ngoài hiểu biết hơn so với ta và ba ngươi, nhưng những việc như hôm nay đừng nói ra , đừng nhìn ba ngươi là bí thư chi bộ nhưng trên đó còn có lãnh đạo công xã, hắn có đồng ý cũng không được đều phải theo ý phía trên. Còn có những người trong thôn coi trọng ba ngươi nhưng có người muốn đem hắn kéo xuống không phải là không có , Nguyệt Nhi a , sau này những lời này không thể treo miệng nói ra bên ngoài biết không?”

Kỳ thật Thẩm Băng Nguyệt nói những lời này ở hành lang xong cũng đã hối hận , nàng quá nhanh nhảu còn chưa tìm hiểu tình hình thực tế liền nói loạn chủ ý, cũng may mắn chỉ có chú Lưu cùng gia đình mình nghe nhưng gia đình mình cũng chịu ân huệ không nói ra ngoài của người ta , việc này người khác nghe được sẽ khiến ba mình chọc phải phiền toái lớn. Thôn Thạch Cương xa xôi, tư tưởng lạc hậu vẫn còn dừng lại ở thời kỳ vận động tập trung về sau có chủ ý gì nên cùng cha già đơn độc bàn bạc cho tốt.



“ Vâng mẹ , ta về sau không nói bậy nữa , có ý tưởng j mới ta sẽ cùng ba thảo luận thôi .”

Nhìn bộ dáng ỉu xìu của con gái , Lý Mỹ Chi lại đau lòng.

“ Nguyêt nhi , xem tinh thần con có vẻ uể oải hay thân thể của con không thoải mái ?Nếu không chúng ta đến trạm xá khám lại xem?Cũng là mẹ sơ ý , hôm buổi sáng con tỉnh lại nên để con nằm nghỉ nhiều hơn.”

“Mẹ con không có việc gì , nông dân đều da dày thịt béo , thân thể rắn chắc , con chỉ thấy giữa trưa thiếu chút nữa nói cái chủ ý ngu ngốc làm cho ba không thoải mái.”

“ Con cũng có ý tốt, ba con cũng không trách con mà , hiện tại thời gian không còn sớm , hôm nay vì con rơi xuống nước nên mẹ xin nghỉ , hiện tại con không sao rồi nên mẹ không thể ở nhà nhàn rỗi nên bắt đầu làm việc thôi , con ở nhà nghỉ ngơi cho tốt , cơm chiều chờ mẹ trở lại sẽ nấu .”

“Mẹ , An An để ở nhà cùng con đi , bên ngoài nắng gắt quá.”

“Con không học sao? Thi đại học là đại sự không có việc gì so được đâu!”

“ Con biết , trong lòng con hiểu rõ mà “

Cuối cùng An An vẫn bị bà ngoại nàng ôm đi , con nhóc đầu gấu thấy bà ngoại đi ra ngoài liền gào thét không cho đòi đi theo cùng.

Người trong nhà đều đi làm hết nàng ở nhà không có chuyện gì , giờ nấu cơm chiều vẫn sớm liền lấy sách vở của nguyên chủ nhìn một chút , trừ bỏ tư tưởng chính trị các môn khác đối với nàng không thành vấn đề, về sau chú trọng ôn tập chính trị liền tốt .

Trong lúc đọc sách nàng phát hiện một phong thư Cố Chí Quốc viết cho nguyên chủ kẹp trong sách , vốn dĩ nàng để một bên không định xem , nàng là người hiện đại tương tưởng tôn trọng sự riêng tư của người khác sau vẫn là cầm lên , hiện tại nàng chính là Thẩm Băng Nguyệt ( nguyên chủ),có xem cũng không tính là xâm phạm quyền riêng tư , nàng thật sự muốn biết Cố Chí Quốc là người như thế nào để sớm biết đường tính toán cho An An cùng mình.

Phong thư được viết bằng bút mực mang theo chí khí dương cương của nam nhân, nhìn chung chữ viết k thiếu mạnh mẽ, từ chữ viết có thể nhìn ra Cố Chí Quốc là người kiên nghị , nghiêm túc.

Thư có nội dung thật đơn giản ít có từ tình cảm tha thiết , bên trong viết về cuộc sống học đại học thú vị , cùng vài việc lặt vặt , rồi lại hỏi tiếp quan tâm đến vấn đề thi đại học của nàng, mặc kệ thành tích thi thế nào đến lúc nghỉ hè hắn sẽ về đón nàng, cuối cùng là sự cường điệu việc hắn quan tâm đến “con gái béo “, con gái có thể kêu b aba chưa, có gầy ốm không xem ra hắn rất thương An An làm cho nàng bớt phản cảm với hắn một chút.

Cuối cùng trong thư viết câu thơ:”Tình nhân oán dao đêm , thế nhưng tịch khởi tương tư” nói là ngẫu nhiên đọc được liền muốn cùng nàng chia sẻ. Loại hàm súc biểu đạt tình cảm làm Thẩm Băng Nguyệt cười tủm tỉm , xem ra tình cảm của hai người thực tốt nàng vì nguyên chủ âm thầm cao hứng nhưng đồng thời lại lo lắng âm thầm tình cảm của mình.