Người mới tới là hàng xóm nhà bọn họ tên là Lưu Thiết Trụ , sàn sàn bằng tuổi Thẩm Khải Dân nhưng so với Thẩm Khải Dân trong già hơn nhiều nói hơn THẨM KhẢI Dân 10 tuổi mọi người đều tin nhưng trên thực tế còn nhỏ hơn hẳn 2 tuổi.
Mùa hè nóng nực , người nông thôn có thói quen xới bát cơm tìm chỗ mát mẻ trong thôn ngồi xổm ăn cơm , hành lang nhỏ mát mẻ nhà bọn họ là nơi được yêu thích số 1.
Lư Thiết Trụ ngồi xuống chiếc ghế băng Lý mỹ Chi vừa đưa cho rồi quay ra nói
“Ta nói này em dâu , ngươi là đang là ở trong phúc mà không biết , ngươi luyến tiếc Nguyệt Nhi đi xa nhưng không nghĩ tới nàng gả vào thành phố là hưởng phúc đi, nếu nàng gả đến trong làng trên xóm dưới, ngươi có thể thường xuyên gặp nàng nhưng ngươi lỡ để nàng quoanh năm xuốt tháng cắm mặt xuống đất lưng hướng lên trời a, nhanh lau nước mắt đi, đừng làm ra vẻ nữa.”
Lý Mỹ Chi thấy hắn nói như vậy cũng thông xuốt , con gái vào thành phố so với ở nông thôn thì tốt hơn, lại nói đứa trẻ Tiểu Cố kia là người có tình có nghĩa, là người đảm đương được , Nguyệt Nhi đi theo hắn nàng cũng yên tâm.
“Vẫn là Lưu thúc nói lời dễ nghe, tasẽ không để tâm vào việc vụn vặt này nữa , ngươi ăn sa tế không?”
“Ta đây liền ăn 1 chút , vẫn là nhà người biết cách ăn , hôm nay trời nóng ăn miến khoai lang đỏ , bánh khoai lang đỏ , bánh ngô khô khốc thì không nói lại còn nóng ruột nóng gan .”
Xoay ra nhìn Thẩm Lệ nói :” Tiểu Lệ , phải nhớ chú thím ngươi tốt như thế nào , ngươi xem khó khan lắm mới được ăn một bữa mỳ sợi trắng còn gọi ngươi tới ăn cùng.”
Thẩm Lệ cúi đầu không nhìn rõ sắc mặt chỉ có Thẩm Băng Nguyệt thấy thân thể nàng cứng lại sau đó ngẩng đầu lên gương mặt thản nhiên như không có gì.
“Vâng , chú Lưu, chú thím ta luôn nhiệt tình , trong thôn không ai không biết tính tình họ tốt mà”
Thẩm Băng Nguyệt dẩu dẩu cái miệng chính mình thừa nhận ân huệ của người khác liền khó vậy sao?
“Tiểu Lệ cũng là đứa trẻ ngoan , tương lai gả nhà chồng khẳng định không kém.”
Thẩm Lệ thẹn thùng cúi đầu khi nghe Lý Mỹ Chi trêu ghẹo.
Thẩm Băng Nguyệt không muốn nghe mấy chuyện tào lao không có dinh dưỡng đó liền nói sang chuyện khác.
“Chú Lưu nói rất đúng , Lệ tỷ tương lai không gả thấp được . Đúng rồi chú Lưu , người thôn ta mỗi ngày đều ăn khoai lang đỏ thay cơm sao ?”
Lưu Thiết Trụ ngẩn người không rõ nàng hỏi cái này để làm gì nhưng vẫn trả lời nàng.
“Còn không phải sao , nơi này của chúng ta đất đai cằn cỗi , hạn hán lại không có sông có mỗi cái hồ nước, các loại lúa mach không trồng được nhưng còn trồng được khoai lang , có khoai ăn là tốt rồi trước kia khoai còn không có mà ăn , nhà ngươi còn có 3 anh trai đều có tiền lương công tác lâu lâu mới có bột mì trắng mà ăn.”
Nghe chú Lưu nói như vậy, trong lòng nàng khϊếp sợ vô cùng , biết nông dân khổ nhưng không nghĩ đến khổ như vậy.
Nghĩ đến năm 79 , địa phương khác đã bắt đầu phân chia đất cho người dân nhận thầu, điều kiện trong nhà sẽ dần được cải thiện nên lòng nàng dễ chịu đôi chút.
“ Nếu thiếu nước , như thế nào lại không không giếng ạ dùng mạch nước ngầm đào giếng tưới ruộng?”
Chú Lưu cùng đôi vợ chồng già và Thẩm Lệ đều không thể tưởng tượng được mà nhìn nàng như đứa trẻ chưa hiểu sự đời.
“Nguyệt Nhi, trước kia ngươi chỉ phải đi học xong lại muốn thi lên đại học , không có xuống ruộng bao giờ không hiểu rõ tình trạng thổ nhưỡng, đào giếng mà dễ như vậy sao?Đất ở quê chúng ta mạch nước ngầm sâu , đào giếng khó khăn, cái giếng của thôn cũng là từ đời trước các cụ để lại.
Ba ngươi là bí thư chi bộ , ngươi hỏi hắn mà xem , chúng ta không phải không suy nghĩ đào giếng , lúc đó ba ngươi cùng nhóm xã viên dồn hết sức lực mà đào giếng đào mãi mà không thấy , đào hơn 10 m cũng không ra nước. Không có cách nào khác mới xây bể trữ nước , chờ trời mưa lưu trữ nước mưa để dự phòng.”
Thẩm Băng Nguyệt nghe xong mới biết vì sao mọi người dùng ánh mắt như vậy nhìn nàng.
“Ba , Chú Lưu ta nghe Cố Chí Quốc nói , phía nam đất nước ta đã bắt đầu cho cá nhân nhận đất đai đó , thôn chúng ta có thể học hỏi một chút , đất đai ở trong tay chính mình , thì chăm sóc sẽ cẩn thận chu đáo hơn .”
Việc này còn hoang đường hơn , ba mẹ cùng Chú Lưu , Thẩm Lệ đều tròn xoe mắt nhìn nàng như quái vật bị mọi người nhìn chăm chăm , nàng có chút chột dạ , chẳng lẽ nàng lại nói sai điều gì .
“Nguyệt nhi lời này sao nói ra miệng được , cũng may ở đây không có người ngoài,hiện tại chưa có thông tin gì , phải ngậm miệng thật chặt biết không? Lão Lưu , ngươi xem đứa nhỏ này ngày hôm qua vừa rớt xuống nước , đầu óc không thanh tỉnh cũng không biết mình nói cái j đâu.”