Nhà thư ký chủ tịch TP mời bảo mẫu chủ yếu là để chăm sóc mẹ ông , mẹ ông lớn tuổi rồi nên sức khỏe không được tốt lại vừa tai biết nên liệt nửa người dưới . Nhiệm vụ chính của Thẩm Lệ là chăm sóc bà cho tốt.
Thẩm Lệ tuy không có chỗ nào xuất chúng nhưng khí chất ôn nhu , ngoan ngoãn nên được người cao tuổi đặc biệt yêu thích, nàng ta được cái rất chăm chỉ không trộm lười bao giờ nên không đến mấy ngày đã được lòng từ già đến nhỏ của nhà thư ký Chủ Tịch.
Bên này toàn gia Thẩm Băng Nguyệt trông mong Cố Chí Quốc truyền tin tức của Thẩm Lệ , ai ngờ Cố Chí Quốc điện thoại nói nàng ta không đến gặp hắn , một cái tỉnh thành phố to như thế tìm người không dễ dàng , đến tận bây giờ đại gia đình liền mất tin tức của Thẩm Lệ , bác dâu cả khóc lóc thiếu chút nữa làm hỏng đôi mắt , Lý Mỹ Chi ở nhà cũng thở ngắn than dài.
Thẩm băng Nguyệt lại tháy nhẹ lòng không biết vì cái gì mà Thẩm Lệ không đi tìm Cố Chí Quốc , hahaha nàng không ngại việc này đâu , cao hứng ôm An An mập đang chơi ở dưới đất lên xoay xoay vài vòng , thơm thơm nàng cô gái nhỏ liền cất tiếng cười khanh khách.
Khi đêm xuống , không gian tĩnh lặng , Thẩm Băng Nguyệt mới đem sự việc Thẩm Băng Nguyệt chạy trốn ngẫm nghĩ lại ,nàng nghi hoặc Thẩm Lệ từ chỗ nào lấy được thư giới thiệu?Ở niên địa này ra cửa không có thư giới thiệu là rất khó đi được đâu , nàng ta lại có thể ngồi ô tô , mua vé xe lửa ?Chẳng lẽ nàng ta là nữ chủ nên quy tắc thế giời này mở ra phương thức ra cửa , nàng tưởng tưởng Thẩm Lệ không có giấy giới thiệu thì đi mọi nơi kiểu gì?
Thẩm Lệ vắng nhà bóng dáng nàng ta vẫn còn thấp thoáng ở hai bên gia đình nhưng cuộc sống vẫn tiếp tục , không có bởi vì một người nào đó mà thời gian , không gian dừng lại được.
Sự việc Thẩm Lệ chạy trốn ảnh hưởng đến bác dâu cả là nhiều nhất , vừa bắt đầu bà còn hoảng sợ lo lắng cũng không có để ý Thẩm Lệ không có thư giới thiệu sao chạy được vào thành phố ,rảnh rỗi có thời gian suy nghĩ người giúp Thẩm Lệ làm giấy giới thiệu là ai , Thẩm Lệ chỉ nhận biết nhà Chú Hai nói không chừng thì chính nhà bọn họ , bà ta đi xin giúp đỡ có khi còn giả mù sa mưa mà hỗ trợ tìm người , thật mệt bà còn cảm kích cả nhà bọn họ đã ra tay giúp đỡ , không chừng bọn họ nhìn nhà bọn họ thành khỉ mà chơi đùa . Từ đây đối với nhà Thẩm Băng Nguyệt tỏ thái độ lạnh nhạt nhưng không ảnh hưởng gì đến giao tình của các cháu , cho nên Đại Bảo – Nhị Bảo vẫn thường lui tới thăm hỏi.
Vì thái độ lạnh nhạt của bác dâu cả , Lý Mỹ Chi không thiếu thở ngắn than dài , Thẩm Băng Nguyệt đối với việc này không có để ý dù sao bác dâu cả cũng có bao giờ để ý đến nàng đâu.
Chiều nay vừa tan tầm , Thẩm Khải Dân cùng Lý Mỹ Chi vừa về đến nhà , chuẩn bị rửa mặt mũi , chân tay rồi ăn cơm thì thấy Lưu Thiết Trụ mừng rỡ như điên chạy tới.
“ Nguyệt Nhi , tin tức siêu siêu tốt , nầm đã trồng ra , nấm thật sự có thể trồng ra.”
Thẩm Khải Dân cùng Lý Mỹ Chi nghe được tin tức này đều ngây ngốc , sau đó thật vui mừng , thật sự trồng được nấm , có phải cuộc sống của thôn Thạch Cương đã có hi vọng không?
Thẩm Khải Dân bỏ qua vẻ nghiêm túc ngày thường , kích động hỏi đi hỏi lại Lưu thiết Trụ có đúng là đã trồng được nấm không . Lưu Thiết Trụ khẳng định là đúng , hắn đã tận mắt nhìn trong phòng ủ phôi loại nấm , nấm sinh sôi nảy nở , sợ việc này hoang đường hắn còn cấu đùi mình một cái huống chi Bí thư chi bộ chưa nhìn thấy tận mắt , hắn cũng không phiền mà trả lời đi trả lời lại câu hỏi của Thẩm Khải Dân.
Lý Mý Chi ở bên cạnh cũng khó nhịn được sự vui sướиɠ , mấy người cơm cũng đều không ăn , vội vàng ra cửa hướng phòng loại nấm trên sườn núi phía Nam mà chạy quyên luôn công thần Thẩm Băng Nguyệt
Thẩm Băng Nguyệt thấy “ vườn không nhà trống “, ôm chặt con gái béo càm ràm :”An An , con nhìn ông , bà ngoại của con qua cầu rút ván kìa , việc trồng thành công nấm hệ trọng thế mà không thèm gọi gọi mẹ ngươi , nhưng mẹ ngươi con người bao dung không thèm so đo với họ , hai mẹ con mình đi theo xem nào ,nói cho cùng trồng nấm thành công là công lao của mẹ ngươi đấy .”
Bế An An , theo sát ba người phía trước hướng phòng loại nấm mà đi , nấm trồng ra thành công làm nàng nhẹ nhàng thở ra , trồng nấm trước kia nàng đã nhìn thấy người ta trồng ra nhưng meo nấm là vấn đề nàng thật bất lực , cho nên một ngày nấm không lên là một ngày tâm trí nàng không được yên ổn , hiện tại thành công là tốt rồi.
Đi đến phòng trồng nấm , ba người Thẩm Khải Dân nhìn nấm được trồng ra như nhìn bảo bối , trên các gương mặt đen sạm đều mỉm cười vui sướиɠ . Thẩm Băng Nguyệt hiểu ý cười , hy vọng nấm mang đến hạnh phúc ấm no cho thôn làng nghèo đói .
“ Ba mẹ , chú Lưu đừng đứng đó ngốc nữa , lấy rổ hái mấy cây nấm , đêm nay ta đổi món , nấm này trồng ra chưa biết mùi vị gì đây?”
Lý Mỹ Chi không đồng ý , liền đến gần lấy tay chọc chọc cái trán của con gái “ Ngươi là đứa con gái phá của , nấm vừa mới mọc ra nhìn còn chưa đủ đã nghĩ đến ăn ,trừ bỏ ăn ngươi có thể nghỉ được cái gì ?”
Thẩm Khải Dân cùng Lưu Thiết Trụ đều tán thành lời Lý Mỹ Chi , đây là bảo bối , như thế nào có thể ăn , phải lưu lại tương lai bán có tiền đổi gạo trắng chứ .