Chương 6

Lý Phó Hành dễ nuôi hơn, cậu nhóc ăn khoẻ, ngủ khoẻ, không quấy khóc sau khi thức dậy. Cho dù có thì cũng là do đói hoặc đi vệ sinh, là một đứa trẻ ít khiến người lớn phải lo lắng.

Nhưng Lý Phó Nghệ thì không như vậy.

Vì từ nhỏ đã được mọi người trong nhà ôm, cô bé cả ngày được người ôm, nếu không có ai ôm thì sẽ trở nên khó chịu. Ban đêm nếu muốn cô bé ngủ ngon thì phải có người ôm, cong không sẽ nháo khóc.

Đặc biệt là từ ngày đó đến giờ sức khoẻ của cô bé đã tốt hơn rất nhiều rồi, nhưng cô bé vẫn ngủ không ngon giấc, mỗi khi muốn đặt cô bé xuống giường là lại liền khóc nức nở. Chưa kể lúc trước sức khoẻ của cô bé chưa được tốt, tiếng khóc không khác gì con mèo con kêu, còn bây giờ, tiếng khóc của cô nhóc có lực và vang hơn rất nhiều. Mấy người đàn ông từ già cho tới trẻ của nhà họ Lý đều phải gọi cô bé là quỷ đòi mạng.

Gia đình họ đông người, nhưng mỗi người chỉ có thể bế cô bé được một lúc, bọn họ thật sự bị tiểu nha đầu này chơi đùa đến muốn điên.

Nhưng Doãn Như Nam không cần lo lắng bị hai đứa trẻ quấy nhiễu. Cô ấy còn nhỏ, lại có hai đứa con, thân thể tổn thương rất nặng, trong thời gian ở cữ này không được làm gì hết. Bởi vì sức khoẻ không tốt, nên cô ấy không có sữa để nuôi con.

Vì vậy, ngoại trừ việc đưa Lý Phục Hành đến bên cạnh cô nằm chơi, những lúc khác cô thực sự không cần thiết phải chăm con.

Bình thường mang Lý Phó Hành đến nằm bên cạnh cô, cũng là để bồi đắp tình cảm mẹ con mà thôi.

Cho nên cô hiện tại chỉ ăn và ngủ, ngủ và ăn.

Tuy nhiên không biết có phải do cơ thể bị suy kiệt trầm trọng hay không, dù ăn rất ngon miệng nhưng cô vẫn không tăng cân. Sau khi sinh con ngoại trừ vùng da bụng chảy xệ và vài vết rạn da. Thì không có thay đổi nào khác..

Và thời gian ở cữ cũng là đã tròn hai tháng.

Thật ra chỉ cần sau một tháng thôi, cô đã không thể ngồi yên một chỗ được nữa, nhưng mà không có cách nào khác để thuyết phục mẹ chồng, nên cô đành phải tiếp tục ở cữ thêm một thời gian nữa.

Thời gian ở cữ của cô đã kết thúc, Doãn Như Nam cảm thấy toàn thân bốc mùi hôi, cho nên đã đi tắm rửa sạch sẽ bằng nước nóng, cô liền cảm thấy mình thoải mái và sạch sẽ hơn.

Vì sợ buổi tối lạnh, nên buổi trưa Doãn Như Nam đã đi tắm.

Khi cô sinh hai đứa trẻ, lúc đó đang là tháng 4, bây giờ đã là tháng 6 rồi, ngoài trời đã ấm áp hơn nhiều.

Thời tiết bây giờ đã ấm hơn, nhưng Doãn Như Nam vẫn mặc áo dài tay và quần dài, tuy thời tiết đã khá hơn, nhưng thời tiết tháng 6 cùng với cơ thể yếu ớt của mình, cô vẫn chưa thể mặc được quần áo mát mẻ hơn. Cô đi ra ngoài sân phơi nắng một lúc để sưởi ấm cơ thể.

Cô cảm thấy hơi nóng.

Nhưng Sở Thuý Hoa không cho cô mặc quần áo mát mẻ, sau khi ở cữ cô vẫn phải giữ ấm.

Bà nội đang ngồi đung đưa trên chiếc ghế cạnh cửa.

"Bà nội!"

Doãn Như Nam ngoan ngoãn chạy tới chào bà cụ.

Bà nội Lý là một người phụ nữ có đôi chân bó từ tập tục thời phong kiến còn sót lại, tính tình ôn hòa, ăn năng nhẹ nhàng. Kiếp trước Doãn Như Nam cũng rất yêu quý bà, cảm thấy trong nhà chỉ có mình bà nội Lý là người tốt.

Khi nhìn thấy Doãn Như Nam đi tới, bà mỉm cười và vẫy cô lại gần.

"Lại đây để ta nhìn xem!"

Bà cụ năm nay đã ngoài 60 tuổi, bà là nhân chứng cho thời kỳ rung chuyển thời đại lớn nhất của đất nước, vì đôi chân đã bị bó từ nhỏ nên bây giờ bà ấy khó có thể làm được việc gì, phần lớn thời gian chỉ ngồi trong sân phơi nắng. Khi nào trời trở lạnh thì sẽ đi vào trong nhà.

Ở nhà họ Lý có ông nội Lý cùng Lý Tế Hoa, Sở Chi Hoa và Lý Tế Hoằng đều là những lao động chính của gia đình. Tuy nhà họ không có nhiều con gái nhưng vẫn có đủ nhân lực lao động để lên núi làm việc, nên cũng không nhất thiết phải để bà cụ đi làm.

"Ừ, nhìn tốt hơn rồi đấy, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào nhìn rất thuận mắt, vậy là kết thúc thời gian ở cữ rồi nhỉ?”

Bà nội Lý nắm lấy tay Doãn Như Nam, cẩn thận nhìn xem, cảm thấy rất hài lòng.

Bà cụ trông rất vui vẻ, bà là một người bà rất tốt bụng, giọng nói nhẹ nhàng. Tuy đã lớn tuổi, cho dù giọng nói của bà không còn được như xưa nữa, thay vào đó là sự ân cần của người già nhưng nghe vẫn rất đặc biệt. Bà cụ vốn là một thiếu nữ xuất thân từ một gia đình giàu có, nhưng bà lại không được học hành gì, còn phải chịu tục lệ bó chân, con gái thời đó không có giá trị gì, chỉ được nuôi để lấy chồng. Hơn nữa con gái bị bó chân thì được coi trọng, và sẽ dễ gả chồng hơn.

Sau này trong những năm loạn lạc, những đình giàu có ở địa phương bị coi là một trong những kẻ bóc lột nông dân. Gia đình bà cũng không tránh khỏi bị ảnh hưởng bởi Thế chiến thứ nhất, lúc đó khắp nơi đều có thổ phỉ với quỷ tử gì đó. Bà bị ông nội Lý xuống núi bắt làm áp trại phu nhân.

Bà cụ vẫn hay nói rằng lúc đầu bà không đồng ý, nhưng khi đó muốn sống tốt cũng rất khó, ông nội Lý lại đối xử với bà rất tốt, dần dần bà cảm thấy cuộc sống ở trên núi rất hạnh phúc.

"Là con đã gặp được nhà chồng tốt ạ!”

Doãn Như Nam mỉm cười nói

Bà cụ đưa tay vuốt tóc cô.

"Mẹ ngươi tuy rằng tính tình cứng rắn, nhưng là người tốt!"

Doãn Như Nam gật đầu.

Mẹ chồng quả thực là người tốt, nhưng lúc đầu cô lại ngu ngốc, khi thấy cách bà ấy ngày ngày mắng mỏ người khác rất dữ tợn, bộ dạng rất đáng sợ.

"Con đương nhiên là tốt mà mẹ! Con nói cho mẹ biết, tám thôn này tìm đâu ra con dâu tốt như vậy ~"

Sở Thuý Hoa bước ra, nghe thấy mẹ chồng khen ngợi mình, thì không ngại ngùng chút nào, mà liền đồng tình với ý kiến.

"Đúng! Không thể tìm ra được!"

Bà cụ mỉm cười nói.

Sở Thuý Hoa cảm thấy tinh thần phấn chấn hẳn.

"Mẹ ơi! Con dâu nhà Nhị Trúc vừa sinh con gái! Con vừa mới nghe tin, lát nữa con sẽ sang đưa ít trứng!"

Bà cụ gật đầu.

"Được, được, việc nên làm!"

Sở Thuý Hoa bĩu môi.

"Con định nấu bốn quả rồi mang qua. Vợ của Nhị Trúc cũng không phải là một người mẹ chồng tốt. Nói không chừng, bốn quả trứng này không tới được mồm con dâu của bà ta. Nếu không phải có ân tình, con cũng không muốn mang trứng sang.”

Bà cụ thở dài.

"Ta đã gặp đứa trẻ đó hai lần rồi, nó tính tình yếu đuối, không biết nó có thể yên bình mà ở cữ hay không.”

Sở Chi Hoa lắc đầu.

"Nhà mẹ đẻ của vợ Cẩu Tử coi trọng con trai hơn con gái, bọn không quan tâm đến đứa con gái này, không có nhà mẹ đẻ chống lưng, e rằng ba ngày thôi con bé sẽ phải xuống giường làm việc.”

Bà cụ lại thở dài.

"Thật đáng tiếc cho đứa trẻ ngoan ngoãn đó. Lại phải chịu đau khổ vì căn bệnh của mình.”

Bà cụ là một người tốt bụng, không muốn nhìn thấy ai phải chịu đau khổ, Sở Thuý Hoa thở dài.

"Việc này chúng ta cũng không có biện pháp, nhà nào cũng như vậy, nhưng Cẩu Tử đối xử vợ rất tốt, nếu hắn có thể cứng rắn hơn, có lẽ cuộc sống của hai vợ chồng sẽ tốt hơn.

Suy cho cùng, nhà bọn họ cũng chỉ có một đứa con trai

"Con xem lén nói cho nó hiểu. Cẩu Tử năm nay mới có 18 tuổi, vẫn còn nhỏ, có thể nó không biết được sự tình trong nhà có chút nghiêm trọng."

Sở Thuý Hoa gật đầu, bà cũng có tấm lòng nhân hậu, nếu có thể thì bà luôn sẵn lòng giúp đỡ, sau đó bà quay lại bếp lấy trứng ra, đưa cho bà cụ và Doãn Như Nam mỗi người một quả.

"Con nấu thêm hai quả nữa, mẹ ăn một quả để bồi bổ cơ thể đi. Nam Nam vừa mới sinh con, cũng ăn một quả đi, con đi một lát sẽ về ngay!"

Sau đó, bà ấy lấy trứng rồi vội vàng rời đi.

Doãn Như Nam nhìn thấy vẻ mặt thèm muốn Lý Tế Quốc, rồi đưa quả trứng trong tay cho cậu bé.

"Ăn nhanh đi! Hai tháng nay chị ăn trứng quá nhiều rồi, bây giờ không ăn nổi nữa!"

Lý Tế Quốc vội vàng lắc đầu.

Đây là trứng của chị dâu, nếu nó dám ăn, anh trai sẽ đánh chết nó mất!