Chương 2

Hai đứa trẻ mím môi không nói gì.

Nhưng đôi bàn tay thì đang nắm chặt lại, còn run lên không ngừng. Hai đứa trẻ tuyệt vọng nắm chặt tay, kìm nén những giọt nước mắt. Bọn họ căm ghét người mẹ này, từ nhỏ bà ấy đã luôn không muốn lại gần chúng. Sau này còn bỏ rơi hai đứa cùng cha nữa, nhưng ngay lúc này khi nhìn thấy người trên giường bệnh sắp chết. Sao họ lại cảm thấy đau buồn đến thế…

Lý Tế Hoằng cần thận lau nước mắt cho cô.

"Không sao đâu! Lũ ranh con này lớn lên rất tốt. Đừng em đừng tự dằn vặt, đợi khi nào sức khoẻ của em khá hơn, đối xử tốt với chúng cũng chưa muộn! Các con có nghĩ như vậy không? Khi em khoẻ hơn, chúng ta sẽ sống thật tốt, cùng nhau chăm sóc các con nhé, em thấy như vậy có được không?"

Lý Tế Hoằng dịu dàng nói, anh rõ ràng không phải người ôn hòa, nhưng lúc này thanh âm lại trầm thấp, anh sợ lớn tiếng sẽ doạ đến cô. Anh cố gắng tỏ ra ôn hoà, nhưng không thể kìm nén được sự bi thương trong ánh mắt.

Cô ấy e rằng không sống nổi...

Với những vết quá nặng trên cơ thể, có thể cô ấy cũng không cầm cự được lâu nữa…

Doãn Như Nam thấy hai đứa trẻ lạnh nhạt nhìn mình, liền cảm thấy bản thân mình thật đáng trách.

Tại sao lại vẫn chưa quá muộn?

Hai đứa trẻ nhìn cô với ánh mắt lạ lùng quá!

Hồi nhỏ, các con không như vậy, khi đó bọn chúng luôn nhìn cô với ánh khiến người ta muốn thương yêu. Nhưng lúc đó cô không hề nhận ra các con đang nhìn mình với ánh mắt gì. Chắc hẳn khi ấy hai đứa trẻ đang nhìn cô với ánh mắt khao khát tình yêu của mẹ.

"Lý Tế Hoằng...xin lỗi... Em đã không đối xử tốt với anh! Cũng không đối xử tốt với con của chúng ta... Em..."

Người đàn ông cao lớn giống như gấu liên tục lắc đầu, đôi mắt đỏ hoe, cẩn thận lau nước mắt cho Doãn Như Nam, chiếc khăn tay màu trắng trong nháy mắt bị thấm đỏ máu và nước mắt. Nhìn chiếc khăn trên tay, khiến tim anh như thắt lại!

"Không, em rất rất tốt, đều là lỗi của anh. Là anh đã không chăm sóc tốt cho em. Nếu anh chăm sóc em tốt hơn, thì có lẽ em sẽ không phải chịu đau khổ như thế này.”

Nếu anh biết ám ảnh của cô là tình thương yêu của gia đình, thì làm sao có thể để chuyện xảy ra như bây giờ?

Đều là do lúc đó còn non trẻ, cái gì cũng không biết, nghĩ rằng chỉ cần để cô ở bên mình thì mọi chuyện sẽ ổn thôi.

Anh cũng không biết bệnh tâm lý là như thế nào, không biết người mắc bệnh này sẽ làm ra chuyện gì. Cũng không thể biết rằng vì bệnh tâm lý, mà về sau những chuyện cô làm lại là đang tự hại mình. Anh không hiểu, một gia đình ruột thịt như vậy, đã làm gì để bức Doãn Như Nam đến mức mắc bệnh về tâm lý.

Lý Tế Hoằng vội vàng lắc đầu, nhìn cô bằng đôi mắt đỏ ngầu.

Tuy nhiên, dù cô có làm sai đi nữa, thì những chuyện cô làm, không đáng phải chịu sự đau khổ tột cùng này, sao cô lại có kết cục bị thảm như thế này?

Doãn Như Nam há há miệng, như thể không còn sức lực nữa, đôi mắt không có sức để có thể mở to, hình dáng ba người trước mặt ngày càng mờ mịt.

Cô đây là không thể sống được bao lâu nữa, có phải không?

Cô cảm thấy rất có lỗi với ba cha con!

Vì đã khiến cuộc sống của họ trở nên rối loạn, nếu có kiếp sau...

Nếu có kiếp sau...

Cô mờ mịt nhìn người trước mặt.

“Lý Tế Hoằng... Em xin lỗi... xin lỗi anh...nhưng làm ơn...hãy chăm sóc hai đứa trẻ, đừng để chúng...để chúng..."

Cánh tay cụt giơ lên rồi lại yếu ớt buông thõng xuống...

…………

Doãn Như Năm bị đánh thức bởi tiếng khóc của trẻ con, cô khó khăn mở mắt ra, cô vẫn chưa chết sao? Toàn thân cô yếu ớt nhưng không còn đau đớn, cũng chẳng còn những cơn đau không thể chịu nổi nữa. Nhưng tại sao cô lại nghe thấy tiếng trẻ con khóc trên giường bệnh của mình?

Cô vô thức liếc nhìn, nhìn thấy bánh bao nhỏ đang khóc nức nở nằm bên cạnh. Doãn Như Nam có chút sững người, cô nhìn căn phòng với bốn bức tường đất trơ trụi, sau đó khó nhọc ngồi dậy. Cơ thể cô lúc này cũng không có bao nhiêu sức lực, rồi cẩn thận bế bánh bao nhỏ lên.

Sau khi tiểu tử này được bế lên, cậu bé nhìn Doãn Như Nam một cách đáng thương cùng với đôi mắt đẫm nước mắt.

Doãn Như Nam có chút bối rối, cô cẩn thận ôm bánh bao nhỏ, không biết phải làm gì, nhưng bánh bao nhỏ này trông rất giống Tiểu Hành khi còn nhỏ.

Doãn Như Nam có chút hoảng sợ khi bế bánh bao nhỏ này, cô không biết phải làm sao cho đúng. Trẻ sơ sinh đều mềm nhỏ như vậy, chỉ sợ dùng một chút sức nhỏ thôi, cũng có thể làm vỡ tan.

Ngay lúc này cửa phòng mở ra, một người đàn ông giống như gấu lao vào.

"Tiểu Hành đánh thức em dậy sao? Để anh xem!"

Lý Tế Hoằng dịu dàng nói.

Lý Tế Hoằng biết Doãn Như Nam không thích cặp song sinh này, nhìn thấy Doãn Như Nam bối rối bế con, anh sợ rằng cô sẽ ghét con hơn vì Lý Phó Hành đang khóc.

Doãn Như Nam nhìn Lý Phó Hành đáng thương khóc to, rồi lại cẩn thận đưa con cho Lý Tế Hoằng.

Hiện tại cô có chút rối, không biết được tình hình trước mắt đây là gì…

Lý Tế Hồng cẩn thận kiểm tra con trai, thì phát hiện tiểu tử này đã ị đùn, anh nhanh chóng bưng chậu nước vào để vệ sinh cho con.

Bánh bao nhỏ này không chịu được sự tủi thân, ị đùn xong liền cảm thấy khó chịu, khóc rất to, làm người nghe cảm thấy đau lòng, giống như bị ai đó đối xử tệ bạc với nhóc vậy.

Người đàn ông thô kệch này có vẻ chăm trẻ sơ sinh mới mười ngày tuổi rất giỏi, anh lau rửa mông cho con rất thuần thục. Sau đó lại còn biết quấn tã sạch gọn gàng, cũng không ngại dọn dẹp đống phế phẩm của con trai, rồi còn đem tã bẩn đi giặt nữa.

"Vợ à, anh đi phơi tã. Em có thể trông Tiểu Hành một lát được không?"

Doãn Như Nam ngơ ngác gật đầu, Lý Tế Hoằng bưng chậu đi ra ngoài.

Lý Phó Hành được lau chùi sạch sẽ, cậu bé bắt đầu nằm đó cử động tay chân, trông rất hoạt bát. Nhìn thấy con trai nằm chơi ngoan ngoãn như vậy, khiến cô có chút an tâm. Nhưng hiện tại con trai còn nhỏ quá, Doãn Như Nam không dám bế con.

Khi Lý Tế Hoằng quay lại, anh nhìn thấy dáng vẻ luống cuống của cô vợ nhỏ, cô ngồi đó cùng con trai trông thật đáng yêu.

Lý Tế Hoằng nhìn về phía Doãn Như Nam đang ngồi, rồi lên tiếng.

"Anh đánh thức em dậy à? Có muốn anh mang Tiểu Hành ra ngoài, để em ngủ một lúc không? Em có đói không? Có khát không?"

Anh thận trọng hỏi.

Anh sợ nếu lớn tiếng quá sẽ doạ đến cô vợ nhỏ của mình.

Anh biết cô ấy không thích mình, vốn dĩ anh muốn từ từ bồi dưỡng tình cảm, nhưng lúc trước cô bị trúng dược, tình hình ngày đó không còn cách nào khác…

Doãn Như Nam ngơ ngác nhìn Lý Tế Hoằng, cô có chút không hiểu. Chẳng phải cô đang ở bệnh viện sao? Như thế nào lại có tình huống như này? Có phải cô đang mơ không? Đây giống như cô đang ở cữ vậy? Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Nhìn thấy vẻ mặt mơ màng của Doãn Như Nam, Lý Tế Hoằng không dám thở mạnh, cẩn thận rót một cốc nước đưa cho cô. Doãn Như Nam cũng cảm thấy cổ họng mình có chút đau, nên đưa tay đón lấy thổi từng ngụm nhỏ.

Nước có chút nóng, dù sao hiện tại Doãn Như Nam đang trong thời gian ở cưc Lý Tế Hoằng không dám để cô uống nước lạnh.

Lý Tế Hoằng nhìn thấy Doãn Như Nam cầm chiếc cốc men cẩn thận thổi, uống từng ngụm nước nóng nhỏ, rồi lại chú ý đến đôi môi đỏ mọng, chúng khiến anh vô thức nuốt khan.

Cái miệng nhỏ đó...

Anh đã từng hôn qua...

"Mẹ làm trứng gà bắc với đường nâu, để anh mang lên cho em ăn. Hai đứa nhỏ này đã làm em chịu khổ rồi, phải tẩm bổ mới được!"

Nói xong Lý Tế Hoằng bước nhanh đi ra ngoài, một lúc sau anh bưng một cái bát lớn đi vào,. Trong đó có hai quả trứng bắc với đường nâu, mùi thơm bốc lên khiến Doãn Như Nam cảm thấy rất đói bụng, cô cẩn thận cầm lấy bát. Rồi bắt đầu ăn một cách tinh tế, từng miếng nhỏ được đưa vào miệng. Nhìn thấy cách cô ăn, Lý Tế Hoằng không khỏi há miệng cười lớn.