Chương 1

Trong tầng hầm tối tăm, Doãn Như Nam nôn ra một ngụm máu. Sắc mặt xám xịt, nhìn tầng hầm tối tăm cùng thân thể đau đớn vì bệnh tật, lại thêm bị hành hạ khiến cô muốn chết mấy lần.

Nhưng cô không thể chết được!

Những con người khốn khϊếp đó còn chưa chết, làm sao cô có thế chết được?

Sự oán giận đó đã là nguồn động lực giúp cô sống sót.

Rầm rầm - - -

Cửa của tầng hầm được mở ra, Doãn Như Nam không nhìn rõ phía trước, nhưng âm thanh tầng hầm mở ra, theo bản năng khiến Doãn Như Nam run rẩy sợ hãi!

Mỗi lần bị ngược đãi, cô rất đau đớn và sợ hãi. Sau đó cô nghe thấy tiếng bước chân và giọng nói hỗn loạn. Cô có chút bối rối, sao lại có nhiều người như vậy? Đây là muốn làm gì? Thân thể của cô hiện tại, thì có thể làm được cái gì nữa chứ? Khi cô dần quen với ánh sáng, xiềng xích ở tay chân đã được mở ra, trước mặt là một người đàn ông thô kệch trông như một tên thổ phỉ.

"Lý...Tế...Hoằng..."

Cô vô thức gọi tên anh bằng âm thanh khô khốc, nhìn người đàn ông trông như một tên thổ phỉ, trái tim bất an của cô lập tức bình tĩnh lại. Anh rõ ràng là người mà cô cố gắng chạy trốn, nhưng bây giờ anh dường như là sự cứu rỗi cuối cùng của cô. Và rồi ý thức của cô chìm vào bóng tối vô tận!

Cô là con gái thứ hai trong nhà, không giống như chị gái được nhiều người yêu quý. Ông bà thì trọng nam khinh nữ, người cha luôn ao ước có con trai, lại thêm người mẹ luôn nhún nhường lấy lòng nhà chồng. Vì vậy, chị gái thì có cái tên được chọn cẩn thận là Doãn Tĩnh Vi, còn cô được đặt là Như Nam, một cái tên mang theo sự cầu mong con trai của nhà họ Doãn.

Sau này khi em trai cô ra đời, cô lập tức trở thành cái gai trong mắt của người nhà họ Doãn.

Khi đó thời thế thay đổi, loạn lạc vô cùng.

Cuộc sống hề dễ dàng đối với mỗi gia đình, cuộc sống ngày càng eo hẹp, ngay cả đối với gia đình bọn họ cũng vậy. Nhưng bọn họ không nỡ để con gái cả yêu quý của mình chịu khổ, đồng thời cũng không dám để cậu con trai duy nhất của mình chịu đau. Còn cô con gái thứ hai là người duy nhất phải nếm trải hai từ khổ và đau.

Lúc đó nhà nào cũng phải có con đi về các vùng nông thôn sống, thật tình cờ là nhà họ Doãn lại có hôn ước với ông nội của một gia đình nông thôn. Vừa vặn con gái bọn họ là thanh niên tri thức, về nông thôn sống cũng có người chăm sóc.

Nhưng tổ tiên của gia đình đó lại là thổ phỉ.

Gia cảnh vốn không tốt, bây giờ lại nói đến hôn ước, bọn họ không nỡ để đứa con gái yêu quý của mình là Doãn Tĩnh Vi đi về nông thôn lấy thổ phỉ. Không cần tính toán, liền đưa cô em thứ là Doãn Như Nam mới 16 tuổi về nông thôn thực hiện hôn ước.

Tất nhiên là cô không đồng ý.

Lúc đó cô mới có 16 tuổi, cái gì cũng không hiểu, chỉ biết cha mẹ không yêu thương mình, để cô một mình đến nơi xa lạ. Vừa xuống tàu thì bị một người phụ nữ dáng vẻ thô cứng kéo đi, khi ấy cô còn tưởng rằng mình đã gặp phải kẻ buôn người. Lúc đó cô khóc không kìm được, ngay cả khi người đó nhét hai quả trứng vào tay cô, cô vẫn sợ hãi không ngừng.

Lớn lên trong một gia đình như vậy, cô nên tính cách của cô có phần dễ tủi thân. Để rồi khi nhìn thấy người đàn ông giống như sói của nhà họ Lý, cô rùng mình sợ hãi, cô sợ gia đình này, sợ tất cả những người trong gia đình này.

Sau đó có một lần, cô bị thanh niên trí thức trong làng gài bẫy, cứ nghĩ sẽ bị lão góa vợ ở trong làng sỉ nhục, nhưng lại được Lý Tế Hoằng cứu. Sau lần đó cô mang thai, rồi sinh được cặp song sinh ở tuổi 17.

Cô cảm thấy cuộc đời của mình đã bị hủy hoại.

Sau này khi kỳ thi tuyển sinh đại học được khôi phục. Cô rời làng trở về thành phố, vốn tưởng những ngày tốt lành sẽ đến.

Nhưng chồng của chị gái qua đời, cô ta đã nhìn thấy cuộc sống của Doãn Như Nam và Lý Tế Hoằng, rồi bắt đầu ghen tị. Nên điều đầu tiên cô ta làm là là ép Doãn Như Nam ly hôn với Lý Tế Hoằng, sau đó để cô làm công nhân kiếm tiền cho gia đình. Nhưng đổi lại tất cả những chuyện này, chỉ là sự lợi dụng, bán mạng cho gia đình vô điều kiện. Kết cục bị bán cho một lão già góa vợ.

Khi cô không chịu nghe lời, ông già goá vợ kia sẽ nhốt cô dưới tầng hầm. Cô không biết mình đã ở dưới hầm này bao lâu, nhưng lão già này ngày nào cũng đánh đập và hành hạ cô.

Doãn Như Nam mơ màng mở mắt ra, đây là bệnh viện, cô nhìn người đàn ông thô kệch bên cạnh.

"Lý Tế Hoằng..."

Người đàn ông nhanh chóng đi tới, đôi mắt có chút đỏ.

"Em tỉn rồi. Có đau ở đâu không?"

Doãn Như Nam đưa tay ra, nhưng bây giờ chỉ còn lại cẳng tay trống rỗng. Cô quên mất mình đã ở dưới tầng hầm bao lâu trước khi bị ông già độc ác kia chặt đứt bàn tay.

Lý Tê Hoằng sợ cô đau, nên không dám chạm vào cô.

"Em xin lỗi... em chỉ muốn được yêu thương. Muốn được về nhà với bố mẹ, em đã lầm tưởng rằng bọn họ cũng yêu thương em. Nhưng em sai rồi…!”

Cô đã từng không thèm nhìn hai đứa con song sinh của mình. Thật đau đơn thay.

Cô cũng đã từng không nhìn ra được người đàn ông thô kệch này, anh đối xử cẩn thận nâng niu cô đến mức nào.

Cũng không thể thấy được gia đình chồng bảo vệ mình tốt đến thế nào!

Cô không nhìn ra được, những người đó tuy bề ngoài giống như thổ phỉ nhưng trong lòng lại rất ẩm áp, cô không nhìn ra được. Suốt ngày chỉ biết tiếc nuối cho bản thân mình, sau đó lại bị lợi dụng.

Cô không thể thấy rằng cha mẹ, chị gái và em trai của mình đều là những kẻ hút máu người. Luôn nghĩ rằng chỉ cần mình chăm chỉ, hy sinh cho họ, thì bọn họ sẽ yêu thương cô nhiều hơn. Nhưng chính cô lại không biết, mình đã tìm được được người yêu thương cô thật lòng…

"Không sai! Em không làm gì sai cả! Người sai là bọn họ!"

Đôi mắt của Lý Tế Hoằng đỏ hoe.

Cô làm sao có thế sai được, cô chỉ là quá đáng thương, thiếu đi tình yêu thương của gia đình. Cho nên nhiều năm như vậy, anh cũng chưa từng trách cô làm sai.

"Bọn nhỏ đâu?"

Cô đã không gặp bọn trẻ hơn mười năm rồi. Nhìn thấy Lý Tế Hoằng, lúc này cô mới vô thức nghĩ đến cặp song sinh, giọng nói khàn khàn có chút lúng túng.

"Bọn nhỏ sẽ đến đây sớm thôi! Anh đã gọi điện về nhà khi tìm thấy em, bọn họ đang trên đường đến rồi!”

Doãn Như Nam lại ngủ thϊếp đi vì kiệt sức, cô rất mệt, không biết tại sao mình lại mệt đến như thế. Cô luôn có cảm giác sẽ không bao giờ tỉnh dậy nữa sau khi ngủ, nhưng cô muốn nhìn thấy Lý Tế Hoằng và các con.

Lúc tỉnh dậy, cô nhìn thấy trong phòng xuất hiện thêm một nam một nữ trắng trẻo xinh đẹp, trông rất giống nhau. Hai đứa trẻ 17 tuổi đứng ở đó, trông cực kỳ sạch sẽ và ưa nhìn, thân hình cao lớn của người cha, chàng trai cao gầy, cô gái thì xinh đẹp đang đứng trước cửa sổ có chút lạnh lùng. Ngay cả khi nhìn thấy Doãn Như Nam tỉnh dậy, họ vẫn đứng ở đó không có ý định tiến tới, Doãn Như Nam nhìn hai đứa trẻ, rồi bật khóc.

Trong những năm bị nhốt dưới tầng hầm, ngày đêm cô không lúc nào cô ngừng suy nghĩ về cuộc đời mình. Trong nỗi đau cùng cực, cô cuối cùng cũng nhận rằng mình đã sai lầm như thế nào.

"Mẹ xin lỗi. Là lỗi của mẹ. Mẹ đã không làm tốt điều mà một người mẹ nên làm. Bao nhiêu năm nay, người đã làm tổn thương các con nhiều nhất lại chính là mẹ. Mẹ ngày đêm suy nghĩ, nghĩ về những điều sai trái của mình đã làm. Mẹ không muốn các con trở thành giống mẹ, không được cha mẹ yêu thương, rồi lại phải cầu xin tình yêu thương từ họ. Nhưng chính mẹ lại gây ra lỗi lầm này một lần nữa với các con, chính mẹ đã biến các con thành những đứa trẻ không được mẹ yêu thương…”

Doãn Như Nam đã bị mù một con mắt, cô dùng con mắt còn lại đang bị sưng đỏ để nhìn hai đứa trẻ, khi cô khóc từng giọt nước mắt tuôn ra kèm theo cả máu.