Chương 31: Xem ra cô là trời sinh khắc cha khắc mẹ

"Ai nói là tôi muốn ăn? Tôi muốn dùng dâu rừng dại vào việc khác, tôi ở đây hái quả dại, anh có thể đi săn, lúc nào muốn đi vế nhớ gọi tôi là được." Tô Vũ Ninh cũng không ngẩng đầu lên, hái quả dâu rừng dại rất nghiêm túc…

Tiết Nhị Cẩu lắc đầu: "Như vậy không được, Hàn đại ca nói em không được để chị rời khỏi tầm mắt của em, em phải nghe lời Hàn đại ca dặn."

Không nghĩ tới Tiêu Mặc Hàn lại quan tâm cô như vậy, điều này khiến Tô Vũ Ninh rất vui vẻ: “Nếu không thì anh giúp tôi nhặt chút nấm đi.”

“Được.”

Với sự trợ giúp của Tiết Nhị Cẩu, hai người nhanh chóng nhặt được một túi đầy ắp nấm.

Tô Vũ Ninh đứng dâyh: "Đủ rồi, đủ rồi, chúng ta đem về ăn thử trước đã, nếu ngon thì lần sau lại tới đây nhặt."

“Thứ này có thể ngon đến mức nào chứ?" Tiết Nhị Cẩu có chút không coi trọng đống nấm này.

Tô Vũ Ninh cũng không giải thích nhiều, thấy mặt trời đã quay về hướng Tây, cô cũng không muốn lãng phí thời gian nữa. Cô cùng Tiết Nhị Cẩu đi một vòng quanh sườn núi, cũng không phát hiện được con mồi sống nào.

Tiết Nhị Cẩu có chút nản lòng: “Làm sao mà mỗi lần Hàn đại ca vào núi đều gặp được con mồi sống, còn chúng ta từ nãy giờ cũng chưa bắt được con nào.”

“Ai nói chúng ta chưa bắt được? Chẳng phải trong giỏ có một con gà lôi sao? Buổi tối nhớ bảo thím Tiết qua ăn canh gà nhé.”

“Như thế sao được chứ, em nghĩ nên giữ lại để Hàn đại ca tẩm bổ sức khoẻ đi.” Tiết Nhị Cẩu liền dứt khoát xua tay.

Cái tính cách thẳng thắn này làm Tô Vũ Ninh có chút buồn cười:” Ngày mai anh có có thời gian rảnh không, nếu có thì qua đây, chúng ta xuống sông bắt cá nhé?”

“Được, xong việc em sẽ tới.” Tiết Nhị Cẩu vui vẻ gật đầu.

Không tìm thấy được con mồi sống nào, hai người đành phải quay trở lại.

Khi đi ngang qua mấy cái bẫy đã đặt trước đó, Tô Vũ Ninh cúi người nhìn vào bên trong.

"Từ nãy giờ đã như vậy… Chắc là không bắt được con nào rồi…" Tiết Nhị Cẩu còn chưa nói hết lời đã nhìn thấy trong tay Tô Vũ Ninh ôm một con thỏ.

Con thỏ khá béo lại còn đang đá chân rất mạnh.

Tiết Nhị Cẩu nhớ lại mùi vị của món thịt thỏ kho cay, liền nuốt nước bọt: "Chị dâu lợi hại quá đi, làm như nào mà bắt được vậy?"

"Sao lại không bắt được chứ? Cái bẫy này là do Hàn đại ca của anh làm mà. Đừng nghĩ anh ấy không lợi hại."

Tiết Nhị Cẩu vui vẻ gật đầu: "Đúng, đúng, Hàn đại ca mà đã ra tay thì không có cái gì là không thành công cả.”

Anh ấy ôm con thỏ trong tay, vui vẻ chạy lại xem hai cái bẫy còn lại.

Tô Vũ Ninh cười cười, lấy cái bẫy vừa nãy đã bắt được con thỏ, rồi lại đi tìm một nơi thích hợp để đặt bẫy tiếp.

Khi họ đi đến cái bẫy tiếp theo cơ chế tiếp theo, Tiết Nhị Cẩu quay lại nhìn thấy cái bẫy trên tay cô liền hỏi.

"Sao chị lại cất bẫy đi? Ở đó còn có thỏ đó, chị đặt lại đi, để ngày mai em tới đây lấy thỏ về cho."

Tô Vũ Ninh lắc đầu: "Không nên bẫy ở một chỗ nhiều lần rồi. Không dễ lại bắt được thỏ ở đây nữa đâu.”

Những con vật nhỏ này cũng không phải loại ngu ngốc, ngược lại chúng nhận thức được nguy hiểm, cho nên đôi khi chúng còn nhạy cảm hơn người rất nhiều. Nếu đồng loại của chúng đã bị bắt ở đây, thì chắc chắn chúng sẽ không tụ tập lại đây nữa.

Tiết Nhị Cẩu gật đầu như đã hiểu: “Vậy thì đổi chỗ đi.”

Trong hai cái bẫy còn lại, một cái bắt được gà lôi, cái còn lại không bắt được cái gì, Tô Vũ Ninh đành phải cất cả ba cái bẫy đi.

“Lát nữa khi xuống núi, nếu có người hỏi, thì anh chỉ cần nói là do săn được, cũng đừng nhắc tới chuyện đặt bẫy nhé.”

Tô Vũ Ninh nhẹ giọng dặn dò.

"Em hiểu mà chị dâu, chuyện này em sẽ không nói cho người khác biết, chỉ sợ rằng người trong thôn sẽ ghen tị."

Tiết Nhị Cẩu suy nghĩ một chút, sau đó liền vươn tay cầm lấy chiếc giỏ của Tô Vũ Ninh: “

“ Chị dâu, để em mang giỏ cho, đem tất cả những thứ này đem giấu đi."

Tô Vũ Ninh cũng đáng có ý này, cô mỉm cười chỉ vào đám rau dại nói: ”Vậy để tôi hái một ít rau rừng dại phủ lên trên.

" Cũng được."

Tiết Nhị Cẩu đặt chiếc giỏ trên lưng xuống, cùng Tô Vũ Ninh hái rau dại, hai người nhanh chóng hái được đầy một giỏ.

Hai người đang chuẩn bị xuống núi thì gặp mẹ của Tô Vũ Ninh, bà ta cũng đang hái rau dại trên núi.

Tô Vũ Ninh dừng lại, định bước tới, thì mẹ Tô nhìn thấy cô liền quay người bỏ chạy, vừa chạy vừa hét: ”Tất cả là lỗi của bố mày, đừng có trách mẹ, mẹ không giúp được gì cho mày đâu.”

"Bà..." Tô Vũ Nình người đàn bà gày gò, sắc mặt tái nhợt, thì cảm thấy có chút lo lắng, đang định bước đến cho bà ta con gà trong giỏ.

Dù sao bà ta cũng là mẹ ruột của nguyên chủ, cho dù không thể gọi là mẹ, cũng không thể trơ mắt nhìn bà ta chết đói.

Ai mà biết, mẹ Tô không những hiểu lầm cô, mà còn né tránh cô như loài rắn rết!

Có vẻ như mẹ Tô không quan tâm đến Tô Vũ Ninh sống hay chết, bà ta chỉ sợ cô sẽ tìm đến để tính sổ với bà ta.

Điều này khiến Tô Vũ Ninh có chút khó chịu, xem ra cô là trời sinh khắc cha khắc mẹ, ở thế giới kia, cô cũng không được bố mẹ quan tâm.

“Chị dâu, chị dâu.” Không biết Tiết Nhị Cẩu đã gọi cô bao nhiêu lần, Tô Vũ Ninh chợt tỉnh táo lại

“Ừ.”

Tiết Nhị Cẩu có chút lo lắng: “Chị không sao chứ?”