Chương 30: Thân phận này sớm hay muộn rồi sẽ bị phát hiện

Tiết Nhị Cẩu mang vật dụng tìm được được đưa cho Tiêu Mặc Hàn, sau đó ngồi xuống ghế bưng bát thịt thỏ lên ăn.

"Chị dâu, món thịt thỏ này chị nấu như thế nào? Để ngày mai em sẽ bảo em gái học theo, để lần sau em săn được thỏ sẽ bảo em gái nấu theo như này."

Tô Vũ Ninh gật đầu: "Được, đợi Tiểu Nga được nghỉ học, anh bảo cô ấy qua đây, tôi sẽ dạy cô ấy."

Trong lúc Tiểu Mặc Hàn đang bẫy, thì Tiết Nhị Cẩu đã ăn xong bát thịt thỏ. Tô Vũ Ninh định đứng dậy, thu dọn bát đĩa vào bếp rửa, nhưng Tiết Nhị Cẩu đã nhanh tay hơn, mang đi rửa sạch sẽ.

Điều này khiến Tô Vũ Ninh có chút ngạc nhiên.

Trong thôn có rất nhiều nam giới có quan niệm cổ hủ là đàn ông thì không nên vào bếp, họ cho rằng phụ nữ sinh ra là để làm những việc như giặt giũ, nấu nướng, nhưng Tiêu Mặc Hàn và Tiết Nhị Cẩu lại không có tư tưởng cổ hủ này.

Điều này là rất tốt!

Phải biết rằng, ở thế giới kia Tô Vũ Ninh cũng đã từng gặp phải loại đàn ông có tư tưởng này!

Làm một số việc nhà có vẻ như có thể gϊếŧ chết họ!

Đứng trước sự so sánh này, thì Tiêu Mặc Hàn rất tốt!

Tô Vũ Ninh đi ra sân, Tiêu Mặc Hàn đưa cho cô hai cái bẫy nhỏ: “Tôi đã làm hai cái bẫy, cô xem có dùng được không?”

“Được rồi.” Tô Vũ Ninh cầm lấy hai cái bẫy, đặt mảnh vải cô lấy ra trước đó cùng chiếc kéo vào. Thu dọn mọi thứ cho vào khung rồi mang về phòng chính để cất.

Sau đó cô đi gọi Tiết Nhị Cẩu: "Anh Tiết chúng ta đi vào trông núi thôi."

"Được, được." Tiết Nhị Cẩu xoa tay đầy phấn khích: "Hàn đại ca đợi em về, hôm nay em sẽ săn được gà lôi rừng mang về nấu canh cho anh."

"Chú ý an toàn, săn được gà lôi hay không cũng không sao, nhớ đó.” Tiêu Mặc Hàn có chút hâm mộ Tiết Nhị Cẩu, anh cũng muốn đi vào núi với Tô Vũ Ninh.

Nhưng đôi chân hiện tại của anh...giá như anh không bị tàn tật thì tốt!

Nhưng nếu không phải anh bị thương, thì có khả năng Tô Vũ Ninh cũng không gả cho anh.

Nghĩ đến đây, anh cảm thấy có chút may mắn.

Tô Vu Ninh thu dọn đồ đạc, khoác chiếc giỏ lên lưng, đi theo Tiết Nhị Cẩu về phía sau núi.

Đi không bao xa, thì bọn họ đã tới được chỗ Tô Vũ Ninh giấu bẫy lần trước.

Tô Vũ Ninh cẩn thận bới trong bụi bỏ, liếc mắt liền nhìn thấy một con gà lôi bị mắc bẫy.

Con gà lôi vẫn vỗ cánh nhưng có vẻ hơi hoảng loạn, chắc nó đã bị mắc kẹt được một lúc rồi.

Tô Vũ Ninh nhanh chóng tháo chân gà lôi ra khỏi bẫy, xé góc quần áo rồi trói chân bị thương của gà lôi lại.

"Con gà này mang về cũng chỉ để ăn. Chị dâu, sao chị lại cứu nó?” Tiết Nhị Cẩu khó hiểu hỏi.

Chưa kể lại còn xé bỏ quần áo của chính mình, thật là lãng phí.

Trước khi vào trong núi, Tô Vũ Ninh đã thay bộ quần áo rách rưới nhất lên người, cũng chính là bộ quần áo cô đã xé lần trước:

“Cho dù có ăn thì cũng không thể để nó chảy máu liên tục. Hơn nữa, lát nữa sẽ có nhiều con mồi hơn, cũng chưa chắc sẽ ăn ngay. Giống như con thỏ lần trước còn nuôi được qua một đêm, trước hết cứ buộc vết thương lại đã.”

Tiết Nhị Cẩu lại học thêm được một chút kinh nghiệm, nói: "Vẫn là chị dâu thông minh, vậy bây giờ chúng ta làm gì? Cái bẫy này đặt ở đâu đây?”

"Hiện tại chúng ta không thể đặt bẫy ở đây nữa, phải tìm một chỗ khác.” Tô Vũ Nịn bỏ gà vào trong giỏ, rồi tiếp tục đi sâu vào trong núi.

Trước đây cô không dám tự mình đi quá xa, nhưng hiện tại có Tiết Nhị Cẩu đi cùng, nên cô cũng tự tin đi hơn.

Theo trí nhớ của nguyên chủ, trên ngọn núi này có một nơi mọc dâu rừng dại, loại dâu này ở thế giới kia không được bày bán, vẫn là lúc đó cô có đi về nông thôn lấy cảm hứng, thì được người dân địa phương mời nếm thử.

Vị chua ngọt vẫn còn tươi nguyên trong ký ức của cô.

Nhưng trước khi tìm được chỗ dâu rừng mọc, thì Tô Vũ Ninh phải đặt ba cái bẫy ở dọc đường đi mới được.

Tiết Nhị Cẩu nhìn cô đặt bẫy, thì tò mò có chút không hiểu liền hỏi: "Chị dâu, lúc đặt bẫy có cần phải lưu ý điều gì không ?”

"Không đâu, anh muốn đặt ở đâu cũng được." Tô Vũ Ninh cười cười, cũng không có giải thích nhiều.

Tiết Nhị Cẩu gãi đầu: “Chị dâu, em là người ít học, chị đừng lừa em?”

“Anh lời này trước mặt tôi, là đang muốn mắng tôi sao? Phải biết nguyên chủ là trẻ ít học nhất thôn này.

Tiết Nhị Cẩu cười khúc khích nói: "Em nào dám. Em chỉ cảm thấy chị dâu rất khác với những người trong thôn. Chị có thể làm những chiếc bánh bao nặn hình rất đẹp mắt, nấu ăn cũng ngon nữa, hơn nữa còn giấu bẫy rất chuẩn."

Trong lòng Tô Vũ Ninh loé lên một tia chột dạ, xem ra cô có cố gắng giấu bản thân như thế nào thì sớm muộn gì cũng bị người khác nhận ra.

Ngay cả Tiết Nhị Cẩu cũng có thể nhận ra điều khác thường, thì chắc hẳn Tiêu Mặc Hàn cũng đã sớm nhận ra cô không phải là nguyên chủ rồi ư?

Nhưng nếu để cô trình bày về sự việc ảo diệu kia, thì chắc chẳng có mấy ai tin. Thôi vậy, cứ để họ suy đoán đi.

Sau khi suy nghĩ thông suốt về vấn đề này. Tô Vũ Ninh cảm thấy mình không cần phải quá cứng nhắc hay lo lắng về tính cách ban đầu của mình nữa, có lẽ cô sẽ có thể thoải mái trong việc thể hiện bản hơn một chút.

Số lượng dâu rừng mọc dại ở đây vượt qua cả tưởng tượng của Tô Vũ Ninh, nhiều đến mức cô nóng lòng muốn cúi xuống hái dâu rừng dại.

"Chỉ có trẻ con mới thích ăn cái này. Chị dâu thích ăn mấy quả này sao?" Tiết Nhị Cẩu nói với vẻ mặt buồn cười, nhìn thấy Tô Vũ Ninh cúi xuống nhặt quả, anh ấy cũng cúi xuống theo.

Tô Vũ Ninh mở cái túi vải cô mang theo ra: “Tôi cũng là một đứa trẻ mà!”

Tiết Nhị Cảu vốn tưởng rằng cô chỉ hái chơi một ít mang về ăn thôi, ai ngờ Tô Vũ Ninh cứ hái mãi không có ý định dừng lại, anh ấy có chút bối rối: "Chị dâu, loại quả này không thể để lâu được, hái một ít thì còn có thể ăn hết, nếu để đến ngày mai sẽ hỏng hết mất. Hái nhiều như thế này, chị có thể ăn hết không?“