Chương 25: Anh trêu chọc người khác như vậy mà không biết sao?

"Tiểu Ninh à, thím là nhìn Tiêu Mặc Hàn lớn lên, tiểu tử này rất tốt, trước đây nó đã giúp đỡ Nhị Cẩu nhà thím rất nhiều. Hiện tại nó lại đang bị thương, sau này nếu có khó khăn gì thì cứ đến tìm Nhị Cẩu nhé."

Thím Tiết nắm lấy tay Tô Vũ Ninh, vẻ mặt nghiêm túc mà nói:

“Bây giờ cháu đã gả cho Tiêu Mặc Hàn rồi, thì hãy cùng nó sống thật tốt nhé, vết thương của nó rồi sẽ ngày một tốt hơn. Vậy nên cháu phải chi tiêu tiết kiệm một chút, suy nghĩ về tương lai của hai đứa nữa. Rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi.”

Tô Vũ Ninh biết thím Tiết nói như vậy là vì lo lắng cho mình và Tiêu Mặc Hàn, nên cô ngoan ngoãn gật đầu:” Cháu hiểu ạ, cháu sẽ cùng anh ấy sống thật tốt.“

"Thím cũng coi cháu như con gái mà nói nhiều hơn vài lời vậy thôi, cho nên đừng giận thím nói nhiều nhé.” Thím Tiết nói không ngừng về việc phải sống như thế nào để cuộc sống gia đình ngày càng tốt đẹp hơn.

Sau khi nghe thím Tiết dạy dỗ một phen, Tô Vũ Ninh cảm thấy thím Tiết thực sự rất giỏi tính toán cho cuộc sống của mình, tính toán chi tiêu còn giỏi hơn những kế toán viên mà cô gặp ở thời đại kia.

Đây thật sự là nhân tài.

Cô vừa nghe vừa cười: “Được ạ, cháu sẽ nhớ kỹ lời thím dạy. Từ nay về sau cháu sẽ sống như vậy.”

Thím Tiết hài lòng: “Thím nói cháu nghe, làm theo lời thím nói sẽ không bao giờ sai đâu. Tiêu Mặc Hàn thật sự là một người tốt đó. Trước đây ở trong thôn nó là đứa trẻ có tiền đồ nhất.”

Thím Tiết khen ngợi Tiêu Mặc Hàn hết lời, sợ Tô Vũ Ninh không chịu được khổ sẽ bỏ anh mà đi. Bà ấy đang cật lực vun đắp để cô sống hoà thuận cùng Tiêu Mặc Hàn.

Điều này khiến Tô Vũ Ninh có chút cảm động, nhà họ Tiết từng được Tiêu Mặc Hàn giúp đỡ, dù chỉ là người ngoài, nhưng lại đối xử lại với anh rất tốt. Còn đám người Tiêu gia sống cùng một nhà với hắn, thì lại luôn muốn anh chết đi cho xong.

Này phải là người vô cùng tàn nhẫn, vô nhân đạo lắm mới làm ra được những việc này.

"Thím ơi, con nghe nói Tiểu Mặc Hàn là con nuôi của nhà họ Tiêu, thím có biết chuyện này không?"

Nhắc đến chuyện này, thím Tiết thở dài:

"Chuyện này kể ra thì dài lắm. Khi đó là hơn 20 năm trước, bố mẹ đẻ của Tiêu Mặc Hàn trên đường đi làm ăn ở phía nam gặp phải bọn cướp. Nên mới lưu lạc đến thôn chúng ta, hai người được nhà họ Tiêu cho ở nhờ.“

Gia đình Tiêu Đại Chu tốt bụng như vậy sao?

“Bố của Tiêu Đại Chu lúc đó còn sống, ông lão Tiêu là người tốt.”

Thì ra là vậy.

“Sau này bố của Tiêu Mặc Hàn nói rằng ông ấy muốn về thành phố tìm người nhà, nhưng mà đi từ ấy đến nay cũng chưa quay lại. Lúc đó mẹ cậu ấy sắp sinh nên ở lại trong thôn không đi cùng, nhưng mà đau đớn thay, sau khi sinh Tiêu Mặc Hàn không lâu thì bà ấy qua đời."

"Đứa trẻ đáng thương, vừa sinh ra đã không bố không mẹ. Sau này ông lão Tiêu nhận nuôi thằng bé, để cho nó mang họ Tiêu. Thím nghe nói khi mẹ cậu ấy qua đời, bà ấy đã để lại một vật gì đó có giá trị cho nhà họ Tiêu."

"Bằng không, sau khi ông lão Tiêu qua đời, Tiêu Đại Chu cũng sẽ không nuôi Tiêu Mặc Hàn nhiều năm như vậy."

Thím Tiết lắc đầu:”Đứa trẻ này từ nhỏ đã thiệt thòi, vừa sinh ra đã không có mẹ, bố thì cũng không biết đi nơi nào. Lúc ông lão Tiêu còn sống thì cuộc sống của nó cũng coi như là ổn, nhưng từ lúc ông ấy qua đời, nhà họ Tiêu kia đối xử với nó không còn tốt nữa.”

“May mắn, Tiêu Mặc Hàn là người có năng lực, sau này lại trở thành quân nhân, cuộc sống cũng dễ dàng hơn trước nhiều. Đang tiếc thằng bé bây giờ lại bị thương như vậy, nhà họ Tiêu kia liền lộ mặt thật."

“Tiểu Ninh à, nếu đã gả cho Tiêu Mặc Hàn thì cũng đừng bắt chước nhà họ Tiêu. Dù khó khăn đến mấy cũng không được làm như họ nhé. Cuộc sống này là vậy, nhưng luôn có cách để vượt qua. Đừng làm những điều trái lương tâm như vậy, cháu vẫn luôn biết ông trời có mắt đúng không?”

Tô Vũ Ninh cũng không biết phải nói gì, đây là răn dạy cô về đạo đức làm người sao?

Nhưng cô cũng không có ý định bỏ rơi Tiêu Mặc Hàn mà chạy trốn, ở nơi xa lạ này cô chỉ là một cô thôn nữ không thể nhấc tay, cũng không thể chống cự được ai. Cho nên vẫn phải có nơi gọi là nhà để nương tựa.

Chẳng nhẽ lại chạy về tìm người bố nghiện rượu của nguyên chủ, như vậy còn tệ hơn ở với Tiêu Mặc Hàn.

Ít nhất Tiêu Mặc Hàn nhìn cũng đẹp trai, đóng cửa lại thì cuộc sống nhỏ bé của riêng mình cũng dễ chịu không ít.

Không biết có phải là do thím Tiết tẩy não cô nhiều quá hay không. Nhưng khi về đến nhà, Tô Vũ Ninh mới nhớ ra lúc sáng mình chưa có chuẩn bị đồ ăn trưa cho Tiêu Mặc Hàn, trong lòng đột nhiên cảm thấy áy náy.

Cô vội vàng bỏ cái giỏ xuống, chạy vào nhà: "Tiểu Mặc Hàn, anh thế nào rồi? Chắc là rất đói đi. Bây giờ tôi đi nấu cơm. Anh…"

“Tôi không đói." Tiêu Mặc Hàn cắt ngang lời nói của cô, anh đưa tay kéo cô ngồi xuống, giơ tay lau mồ hôi trên trán cô:

“Đừng vội, cứ từ từ, cô vất vả cả ngày rồi. Nghỉ ngơi trước đi."

“..."

Ấm áp như vậy sao?

Tô Vũ Ninh đột nhiên cảm thấy khó thở, mặt có chút nóng bừng, anh thật sự là đang trêu chọc cô.

Là cố ý hay chỉ là vô tình trêu chọc người khác mà không biết?

Tô Vũ Ninh mím môi, xoay người cầm bình nước lên uống mấy ngụm, sau đó mới nhận ra đây là bình nước của Tiêu Mặc Hàn.

Cô có chút xấu hổ: “Cái đó…”

“Chợ…”

Hai người cùng lúc lên tiếng.

Tô Vũ Ninh nuốt nước miếng: “Anh nói trước đi.”