Viên Khải Văn đang trò chuyện với Lưu Cương về vấn đề vào núi đi săn, hắn đã rất ngạc nhiên sau khi biết Đỗ Vũ Hàm đã sử dụng cung tên để đi săn.
Dùng cung tên để đi săn thật sự không dễ dàng, bởi vì cung tên không phải thứ mà người bình thường có thể tùy ý khống chế, không có kỹ thuật nhất định, chắc chắn không có cách nào bắn trúng con mồi.
Kỳ thật, nỏ dễ sử dụng hơn cung tên nhiều, nhưng người bình thường có ai biết làm nỏ.
Tuy Đỗ Vũ Hàm cũng biết một ít nhưng cũng không quá quen thuộc. Hơn nữa tốc độ bắn của nỏ chậm, không thích hợp bắn xa, uy lực của nỏ nhỏ lại càng tệ hơn, cô vẫn thích cung tên hơn.
Viên Khải Văn cầm cây cung săn của Đỗ Vũ Hàm lên xem thử, hắn cảm thấy cô dùng cây cung này mà có thể bắn trúng nhiều con mồi như vậy, thật sự rất lợi hại.
Hàn Nghĩa Tiên giữ cô cả cùng em họ ở lại ăn cơm trưa, Viên Khải Văn nhiệt liệt hưởng ứng mà Hàn Tú Cầm cười mắng, sau đó cũng ở lại cùng con trai úti.
Hàn Tú Cầm còn nhìn thấy một cái ổ gà được dựng ở góc sân, còn có một vòng hàng rào quây để nuôi gà.
Trong chuồng đang có một con gà rừng, không nghĩ tới Đỗ Vũ Hàm có thể bắt sống nó từ trong núi về, để nó đẻ trứng. Cô gái nhỏ này thực sự biết cách chăm lo cho cuộc sống của mình.
Trong thời gian ngắn, khoảng sân nhỏ đã được Đỗ Vũ Hàm xử lý gọn gàng ngăn nắp, vẫn là cô gái nhỏ cẩn thận, biết quản lý cuộc sống hơn mấy tên nhóc kia.
Cũng là vì ánh mắt của bà tốt, tìm được một cô gái nhỏ chỗ nào cũng tốt như vậy.
Lúc tới đây, Hàn tú có mang theo một rổ trứng gà, đây là thứ rất quý giá.
Đỗ Vũ Hàm chuẩn bị mượn hoa hiến phật, bữa trưa sẽ mang mấy quả đi xào, chiêu đãi hai mẹ con Hàn Tú Cầm.
Nhìn thấy trứng gà, Đỗ Vũ Hàm liền nghĩ tới ổ gà mà cô cùng Lưu Cương là ở góc tường, bây giờ trong đó chỉ còn một con gà rừng.
Chờ thêm hai ngày nữa, cô liền đi chợ, mua thêm mấy con gà con về nuôi. Một khi nuôi được gà, bọn họ sẽ không cần phải lo lắng về trứng ăn nữa.
Đương nhiên Đỗ Vũ Hàm phải chiêu đãi hai mẹ con Hàn Tú Cầm một bữa trưa thật ngon.
Cô cho hai con gà rừng mới săn được hôm qua vào hầm, cắt bỏ ức gà của hai con gà để làm món gà Cung Bảo. Vì không có đậu phộng, nên Đỗ Vũ Hàm liền nhờ Lưu Cương lột một ít hạt hạch đào để thay thế, hương vị cũng không tồi.
Dưa chua đã có thể ăn, cô lại làm một nồi miến dưa chua, một đĩa khoai tây sợi xào dấm, một đĩa trứng gà xào hành tây, rau dại trộn, đều là những món ăn rất ngon. Món chính là cơm.
Trong bữa cơm, khi Viên Khải Văn nhìn thấy đồ ăn trên bàn, liền hoan hô một tiếng, nói:
- Nhiều đồ ăn ngon như vậy, con muốn ăn nhiều chút.
Hàn Tú Cầm cười mắng:
- Hôm nay cho con thỏa mãn cơn thèm, bụng của con giống như không biết thỏa mãn, ngày nào cũng kêu đói.
Hàn Nghĩa Tiên cười nói:
- Khải Văn đang ở độ tuổi phát triển cơ thể, hắn lại hoạt bát hiếu động, nhanh đói cũng là hiển nhiên. Hôm nay có thịt liền ăn thoải mái một chút. Bất quá em cũng phải cảm ơn Vũ Hàm, hôm nay chúng ta có thịt ăn, cũng là công lao của Vũ Hàm.
Hàn Tú Cầm cũng rất vui vì bản thân có mắt nhìn người tốt, gặp một cái đùi gà lớn thả vào bát của Đỗ Vũ Hàm, rồi cười nói:
- Vũ Hàm ăn nhiều một chút, cháu cũng đang ở độ tuổi phát triển, ăn no mới cao lên được.
Đỗ Vũ Hàm cười nói:
- Cảm ơn dì Hàn, dì không cần gắp cho cháu a, để cháu tự làm a, dì nếm thử đồ ăn cháu làm có hợp khẩu vị không a.
Nói xong liền dùng đũa chung, gắp một cái đùi gà vào bát của Hàn Tú Cầm, cũng gắp một cái đùi gà vào bát của Hàn Nghĩa Tiên.
Hàn Tú Cầm nhìn thấy hành động của Đỗ Vũ Hàm, trong lòng cũng vui vẻ, xem ra đứa nhỏ Đỗ Vũ Hàm này thực sự biết cách chăm sóc người khác.
Hơn nữa cháu trai của bà cũng không từ chối, trực tiếp ăn đồ ăn Đỗ Vũ Hàm gắp cho mình.
Bà biết cháu trai mình có bệnh sạch sẽ mức nhẹ, bình thường sẽ không ăn đồ ăn do người khác gắp cho.
Bất quá, thấy Đỗ Vũ Hàm dùng đũa chung, bà lại cảm thấy cô gái nhỏ này khá chu đáo, đoán chừng cũng biết cháu trai bà có bệnh sạch sẽ.
Viên Khải Văn cùng Lưu Cương đã mặc kệ những người khác, ham ăn đến mức không buồn ngẩng đầu.
Đỗ Vũ Hàm nấu sáu món, cùng một món canh cải trắng, có thịt có rau, lại ăn với cơm tẻ, đây được coi là một bữa ăn rất thịnh soạn ở thời đại này.
Hàn Tú Cầm vừa ăn cơm vừa ăn thức ăn, lại một lần cảm thán tay nghề nấu ăn của Đỗ Vũ Hàm thật tốt, chỉ nguyên liệu đơn giản như vậy mà qua ta Đỗ Vũ Hàm lại ngon đến mức khiến người ta muốn nuốt chửng đầu lưỡi.
Nhìn lượng cơm mà cháu trai ăn, rõ ràng đã tăng đáng kể so với lần đầu tiên đến đây, bà liền biết cháu trai mình thật sự thích tay nghệ nấu ăn của Đỗ Vũ Hàm.
Hơn nữa, món thịt là đồ ăn quý giá nhất trên bàn cơm, lại là thú rừng mà Đỗ Vũ Hàm săn từ trong núi về, Hàn Tú Cầm cảm thấy việc mình tìm Đỗ Vũ Hàm tới chăm sóc cho cháu trai đúng là được lời.
Ăn xong, Viên Khải Văn vỗ vỗ cái bụng no căng của mình, nói:
- Đã lâu rồi chưa được ăn một bữa ngon như vậy, thật sự rất đã ghiền a. Nếu mỗi ngày đều có thể được ăn một bữa như vậy thì thật tuyệt.
Lưu Cương nghe Viên Khải Văn nói xong, liền tự nói với chính mình rằng bọn họ thường xuyên được ăn những bữa như thế này, nhưng hắn không thể nói cho tiểu tử này biết, bằng không hắn sợ mỗi ngày Viên Khải Văn đều tới nơi này cọ cơm.
Hàn Tú Cầm cười vỗ con trai út một cái, nói:
- Con còn muốn mỗi ngày được ăn cơm như vậy sao? Nghĩ thật đẹp. Cho dù có tiền cũng chưa chắc được ăn thịt mỗi ngày, chúng ta là dính chút ánh sáng của Vũ Hàm nên mới được ăn thịt thú rừng, bằng không làm gì có thịt ăn, con còn không biết đủ.
Hàn Nghĩa Tiên nhìn em họ hoạt bát hiếu động, liền nói:
- Cuối tuần Khải Văn được nghỉ, không có việc gì thì có thể tới đây, đi cùng bọn họ vào núi săn thú. Bất quá không được hành động một mình, trong núi có sói, không phải chuyện đùa.
Hàn Nghĩa Tiên đã sớm muốn hỏi cô cả về vấn đề tiền công của Đỗ Vũ Hàm, vì vậy liền nói:
- Cô cả, một tháng Vũ Hàm được bao nhiêu tiền công?Cô ấy đến chăm sóc con, liền để con trả đi.
Đỗ Vũ Hàm vừa nghe thấy vậy liền vội vàng xua tay nói:
- Không cần cho em tiền công, ở nhà em ăn không đủ no, ở đây có thể được ăn no, em đã rất biết ơn, sao có thể lấy tiền công được.
Hàn Tú Cầm không thể nói với cháu trai mình rằng bà tìm Đỗ Vũ Hàm tới, là tìm một cô vợ nhỏ cho hắn, nếu là mời bảo mẫu đến chăm sóc hắn, nào có đạo lý không trả tiền công.
Hàn Tú Cầm nói:
- Đương nhiên phải cho tiền công, thiếu chút nữa cô cũng quên mất việc này. Cháu xem trả bao nhiêu thì thích hợp? Như vậy cô nhóc cũng có tiền tiêu vặt của riêng mình.
Hàn Tú Cầm cũng nghĩ đến việc nếu tương lai cháu trai không cưới Đỗ Vũ Hàm, vậy cũng phải cho Đỗ Vũ Hàm tiền công a, nếu Đỗ Vũ Hàm gả cho cháu trai, liền coi như cho cháu dâu tiền tiêu vặt cũng không tổn thất gì.
Hơn nữa, cô gái nhỏ cô cũng thường xuyên đi săn, đây cũng là tiền a, cho cô chút tiền tiêu vặt cũng là điều nên làm.
Hàn Nghĩa Tiên nói:
- Vũ Hàm là tới chăm sóc cháu, tiền công của cô ấy để cháu bỏ ra, cô cả, cô không cần nhọc lòng nữa. chút nữa cháu sẽ thương lượng với Vũ Hàm một chút.
Hàn Tú Cầm cũng không tranh với cháu trai mình nữa, cháu trai cũng có kiêu ngạo của riêng mình, bà không muốn cháu trai cảm thấy mình phải dựa vào người khác để tồn tại.
Tiền công cho Đỗ Vũ Hàm cũng không tính là gì đối với cháu trai bà, chút tiền công này liền để hắn ra cũng được.
Ăn cơm trưa xong, Hàn Tú Cầm muốn rời đi, nhưng Viên Khải Văn nói cái gì cũng không muốn đi, Hàn Nghĩa Tiên liền nói để cho em họ ở lại chơi một buổi, chạng vạng rồi trở về.
Lúc Hàn Tú Cầm gần đi, Đỗ Vũ Hàm đã gói một giỏ hạch đào lớn cho bà mang về, cũng nói với bà khi nào ăn hết, liền để Viên Khải Văn tới lấy.
Viên Khải Văn nghe Lưu Cương nói hai ngày trước bọn họ đã ăn thử cơm quả du, ăn rất ngon, liền nói muốn cùng Lưu Cương ra cửa hái quả du, buổi tối làm cơm quả du ăn.
Hai người liền ăn nhịp với nhau cùng đi ra ngoài hái quả du. Cũng chỉ ăn quả du trong hai ngày này, nếu chậm hợn, quả già rồi không thể ăn được nữa.