Chương 42: Báo cáo Hàn Nghĩa Tiên nghe Lưu Cương thuật lại xong, liền cau mày nói: - Hai người khôi phục lại nguyên trạng là đúng, chỉ cần không rút dây động rừng, chúng ta có thể từ từ điều tra. Có lẽ lần này hai người đã lập công lớn. Như vậy đi, Cương tử, cậu đi hưu sở, tới văn phòng chủ nhiệm Diêu tìm ông ấy, nói ông ấy báo cáo chuyện này lên trên. Nhớ kỹ, phải tránh tất cả mọi người trong hưu sở. Kẻ địch có thể đang ẩn náu trong hưu sở, cho nên nhất định phải chú ý. Còn có, cậu nói cho chủ nhiệm Diêu bảo ông ấy gần đây nhất định phải cẩn thận, đừng để người khác lợi dụng sơ hở, trong hưu sở còn có vài vị lão cán bộ đang sống ở đó. Lưu Cương nghe xong liền vội vàng đạp xe chạy tới hưu sở tìm chủ nhiệm Diêu. Lưu Cương đi rồi, Hàn Nghĩa Tiên liền hỏi Đỗ Vũ Hàm: - Lưu Cương leo lên cây tìm tổ chim không phải trùng hợp đi, làm thế nào em phát hiện ra? Dựa vào trực giác, Hàn Nghĩa Tiên đoán phát hiện này có liên quan tới Đỗ Vũ Hàm. Đỗ Vũ Hàm biết không thể gạt được Hàn Nghĩa Tiên, liền nói: - Em phát hiện có rất nhiều tàn thuốc dưới gốc cây lớn, tuy chúng đều đã bị chôn vùi, nhưng vừa lúc em dùng xẻng nhỏ đào rau dại ở gần đó, vô tình liền phát hiện ra. Dưới tàng cây có chôn rất nhiều tàn thuốc, phải có đến mấy chục mẩu, này làm em hoài nghi. Sau đó em lại phát hiện trên thân cây có dấu vết bị leo lên, mà vừa lúc trên cây có một tổ chim, cho nên em mới nhờ Lưu đại ca leo lên cây xem thử tổ chim kia, không nghĩ tới thật sự có phát hiện. Hàn Nghĩa Tiên gật gật đầu nói: - Cũng may em quan sát cẩn thận, bằng không cứ để nguy hiểm tiếp tục tiềm tàng như vậy, không biết sẽ xảy ra chuyện gì. Chỉ có phát hiện và xử lý sớm mới có thể giảm thiểu tổn thất. Được rồi, em cũng mệt mỏi, nhanh đi nghỉ ngơi một chút. Mọi chuyện phía sau sẽ có người xử lý. Còn có, sau này vào núi cũng phải cẩn thận một chút, cố gắng tránh hướng đó đi. Đỗ Vũ Hàm gật gật đầu nói: - Em biết. Đỗ Vũ Hàm đi vào phòng bếp, nấu một ít nước ấm vệ sinh cá nhân một chút, trên mặt, trên người đều là đất, cô phải tắm rửa thật kỹ. Lưu Cương đạp xe tới hưu sở, đi thẳng đến văn phòng chủ nhiệm Diêu. Hắn đóng cửa thật kỹ, sau đó mới nói cho Diêu Cảnh Tùng biết về phát hiện của bọn họ. Diêu Cảnh Tùng vừa nghe đã rất khϊếp sợ, này rõ ràng là có người đang ẩn nấp trong bóng tối, muốn gây rắc rối cho hưu sở. Trong hưu sở của bọn họ đều là những cán bộ ở đây đã lâu, ai biết kẻ địch tới là muốn nhắm vào ai. Nhưng mặc kệ là ai xảy ra chuyện ở trong hưu sở này, bọn họ đều không thoát khỏi trách nhiệm. Chuyện này nhất định phải được điều tra kỹ. Vì để bảo mật, Diêu Cảnh Tùng trực tiếp gọi điện thoại cho Viên Phượng Sơn, cũng nói rõ tình huống. Viên Phượng Sơn vừa nghe đã nghiêm túc coi trọng. Thông qua cách kẻ địch giấu vũ khí trên núi, lại rất gần hưu sở, có một khả năng là kẻ địch đang ẩn náu trong hưu sở, một khả năng khác chính là muốn làm hại người trong hưu sở. Mặc kệ là khả năng nào, cũng phải đào ra được kẻ địch đang ẩn náu kia. Những năm qua, cuộc đấu tranh giữa bọn họ và đặc vụ của địch chưa bao giờ dừng lại, dù quốc gia nước Z mới đã được thành lập nhiều năm nhưng bọn chúng vẫn chưa từ bỏ ý định. Những tên đặc vụ của địch ẩn náu rất sâu, muốn đào bọn chúng ra thật sự không dễ. Lần này vũ khí mà Lưu Cương bọn họ phát hiện ra, trực giác của Viên Phượng Sơn cảm thấy chuyện này không hề đơn giản. Diêu Cảnh Tùng không yên tâm, nói trong điện thoại: - Bộ trường Viên, ngài nói liệu có phải là nhằm vào Nghĩa Tiên hay không? Ngài đừng quên, Nghĩa Tiên đã triệt hạ rất nhiều cơ sở tình báo của địch, cũng xử lý không ít đặc vụ, đó chính là mối thù sâu như biển đối với kẻ địch. Nếu có người lợi dụng lúc Nghĩa Tiên không thể đi lại mà muốn báo thù ám sát hắn, chính là dễ như trở bàn tay a. Viên Phượng Sơn vừa nghe, trong lòng liền cả kinh, bởi vì điều Diêu Cảnh Tùng nói, rất có khả năng. Tuy nhiên, chuyện Hàn Nghĩa Tiên tới loan thành cũng được bảo mật, hẳn sẽ không có nhiều người biết về chuyện này. Nhưng lại nghĩ đến kẻ địch vô khổng bất nhập (chỗ nào cũng có), nếu đặc vụ của địch muốn đối phó với Nghĩa Tiên, muốn điều tra được nơi ở của Nghĩa Tiên cũng không khó. Viên Phượng Sơn nói: - Lão Diêu, ông nói rất có khả năng. Ông yên tâm, tôi sẽ phái người bảo vệ Nghĩa Tiên. Bên ông cũng âm thầm điều tra, tôi đoán nhất định sẽ có kẻ địch ẩn nấp trong hưu sở. Nhớ kỹ, phải âm thầm điều tra, không thể rút dây động rừng. Tôi cũng sẽ cho người lên núi nhìn chằm chằm. Tốt nhất là có thể tìm hiểu rõ nguồn gốc. Diêu Cảnh Tùng nói: - Được, bên này tôi sẽ đi tìm mấy lãnh đạo quan trọng trong hưu sở để thương lượng một chút, chúng tôi sẽ sắp xếp tốt. Bên Nghĩa Tiên liền làm phiền ngài lo lắng. Hai người thương lượng xong, liền đi sắp xếp. Viên Phượng Sơn cũng không thông báo, mà trực tiếp phái người bí mật đi vào núi, tìm tới chỗ cây cổ thụ đã phát hiện ra vũ khí cùng viên đại kia, sau đó tìm một nơi gần đó ngồi canh, xem thử có thể tìm thấy thứ gì hay không. Cũng may cây cối trên núi đã ra lá, nên có thể giấu người trên tàng cây. Chẳng bao lâu sau, liền có mấy bộ đội trinh sát đóng giả làm lão nông đi vào núi. Đã có người tiếp quản chuyện này, Đỗ Vũ Hàm cũng không lo lắng về nó nữa. Buổi tối, cơm nước xong, lúc Đỗ Vũ Hàm xoa bóp cho Hàn Nghĩa Tiên, cũng để Lưu Cương ngồi bên cạnh học tập. Đỗ Vũ Hàm nghĩ như vậy cũng tốt, chờ sau này khi cô lấy cớ thu thập thảo dược để đi tìm cha mẹ, Lưu Cương cũng có thể xoa bóp cho Hàn Nghĩa Tiên. Lưu Cương nghe nói xoa bóp có ích cho đoàn trưởng, liền nghiêm túc học tập cùng Đỗ Vũ Hàm. Đỗ Vũ Hàm giảng cho hắn nghe về các huyệt đạo trên cơ thể con người, yêu cầu hắn nhớ kỹ rồi cùng nhau luyện tập. Kỹ thuật xoa bóp này vốn không khó, chủ yếu là nhớ huyệt vị mới khó hơn chút. Lưu Cương đi theo học mấy lần mới coi như không sai biệt lắm. Bất quá vẫn không thể tìm chính xác từng huyệt vị để xoa bóp như Đỗ Vũ Hàm, nhưng lực tay của Lưu Cương mạnh hơn Đỗ Vũ Hàm, nên hiệu quả xoa bóp cũng không kém cô làm là bao. Đỗ Vũ Hàm quyết định sau này công việc xoa bóp liền giao cho Lưu Cương. Một cô gái như cô lúc nào cũng xoa bóp cho Hàn Nghĩa Tiên, thực sự không tốt chút nào. Lúc này vẫn là niên đại bảo thủ, cô vẫn nên chú ý một chút cho thỏa đáng. Đỗ Vũ Hàm cùng Lưu Cương lại chạy đến cửa hàng bách hóa trong thành phố thêm vài chuyến, còn mua rất nhiều thứ. Có chế phẩm kim loại, còn có một số nhu yếu phẩm hàng ngày thường dùng. Mặc dù Hàn Nghĩa Tiên đã hỏi chiến hữu của mình thêm một ít phiếu, nhưng số lượng không nhiều. Lương thực không dễ mua, nhưng mỗi lần vào thành phố, Đỗ Vũ Hàm đều sẽ tới cửa hàng cung ứng gạo để thử vận ​​may, cuối cùng cô cũng mua được vài loại ngũ cốc. Như vậy cũng không tồi, ngũ cốc cũng là lương thực, có thể trộn lẫn với các loại lương thực khác, ăn cũng no bụng. Đỗ Vũ Hàm còn cố ý mua thêm một ít hạt giống rau dưa, cô chuẩn bị trồng thêm rau, đặc biệt là khoai tây, cô dự định trồng nhiều một chút. Khoai tây có thể sử dụng giống như lương thực, cũng có thể sử dụng giống như rau dưa. Tất nhiên không thể quên khoai lang, khoai lang chịu hạn tốt, năng suất cao, trồng một ít cũng có thể được thu hoạch. Mùa đông, khoai lang chính là món chủ lực trên bàn cơm a. Đỗ Vũ Hàm cố ý thu dọn một gian sương phòng dùng để đồ, hơn nữa căn phòng này ngày thường đều khóa chặt, đây là kho báu trong sân nhỏ của bọn họ. Đỗ Vũ Hàm cùng Hàn Nghĩa Tiên thương lượng việc đào một cái hầm ở trong nhà để cất giữ một số thứ. Đỗ Vũ Hàm nghĩ tương lai mất mùa, sẽ có nạn đói, lương thực là thứ cứu mạng, quý giá hơn bất cứ thứ gì khác, cần phải xem trọng. Cho nên việc đào một cái hầm ở trong nhà để dự trữ lương thực là rất cần thiết. Đương nhiên là Hàn Nghĩa Tiên đồng ý với đề nghị Đỗ Vũ Hàm, đào một cái hầm ở phòng phía đông. Sau đó cũng đào một cái ở sương phòng, dùng để tồn trữ một số loại rau cho mùa đông. Cũng không cần vội vàng, có thể đào từ từ, dù sao tạm thời cũng chưa cần dùng đến. Cho nên mỗi ngày Lưu Cương chỉ đào một lát, đối với một thanh niên khỏe mạnh như hắn, cũng không quá mệt mỏi. Chương 43: Thăm hỏi

Cuối tuần, Hàn Tú Cầm dẫn theo con trai út Viên Khải Văn tới sân nhỏ, nhìn thấy rất nhiều hạch đào phơi trên phiến đá xanh, Hàn Tú Cầm có chút giật mình, vào nhà rồi hỏi:

- Tiểu Lưu, trong nhà lấy đâu ra nhiều hạch đào như vậy?

Lưu Cương vừa thấy là chủ nhiệm Hàn, cũng không giấu giếm mà nói:

- Là Vũ Hàm phát hiện trong núi có rất nhiều hạch đào rừng, nên chúng tôi đã mang về. Tách vỏ xem thử, nhân bên trong quả hạch đào đều rất đầy đặn, là thứ tốt. Chờ lát nữa ngài về, cũng lấy một rổ mang về nhà ăn thử.

Viên Khải Văn đi ra ngoài, cầm mấy quả hạch đào, tay vừa ép một chút là có thể tách được vỏ, hạt bên trong đúng là nhiều nhân, lấy ra một miếng hạch đào rồi ném vào miệng ném, gật gật đầu nói:

- Đúng là không tồi, vận khí của mọi người cũng thật tốt, sao tôi chưa bao giờ gặp được chuyện tốt như vậy a?? Khi nào hai người lại vào núi liền gọi tôi đi cùng a, tôi cũng muốn đi thử vận

may, vạn nhất gặp được thứ tốt gì thì sao?

Lưu Cương dặn dò nói:

- Chuyện này, tốt nhất là cậu đừng tùy tiện nói ra bên ngoài a, đến lúc đó người khác sẽ đỏ mắt, vào núi tìm đồ vật, nếu chẳng may gặp phải sói, làm người khác bị thương thì không tốt.

Viên Khải Văn gật gật đầu, cười hắc hắc nói:

- Tôi biết, chắc chắn sẽ giữ bí mật cho hai người. Chúng ta phải kiếm tiền trong im lặng mới là thật sự.

Đỗ Vũ Hàm rất vui khi thấy dì Hàn đến thăm Hàn Nghĩa Tiên, vội vàng đi rót nước cho hai mẹ con Hàn Tú Cầm.

Khoảng thời gian này, Hàn Tú Cầm rất bận, cho nên không thể tới thăm cháu trai, nhưng bà vẫn luôn lo lắng hỏi thăm tình trạng của cháu trai từ chỗ Lưu Cương. Vừa có thời gian liền lập tức tới thăm Hàn Nghĩa Tiên.

Hàn Tú Cầm vào nhà nói chuyện với cháu trai, vừa nhìn thấy hắn, bà đã cảm thấy chỉ mới mấy ngày không gặp mà khí sắc của hắn khá hơn rất nhiều, hình như còn béo lên một ít.

Khuôn mặt vốn đã anh tuấn, bởi vì mấy tháng này không dãi nắng dầm mưa ở bên ngoài đã trở nên trắng nõn như ngọc, hơn nữa khí sắc không tồi, khí lực cả người cũng tốt hơn trước rất nhiều, trông lại càng thêm anh tuấn.

Hàn Tú Cầm thở dài trong lòng, một người như vậy quân tử anh tuấn như ngọc, trách không được trước kia lại khiến nhiều cô gái nhớ thương như vậy.

Nhưng người đều sống thực tế, ngay sau khi xác nhận cháu trai bị tàn tật, những cô gái vốn có vẻ ngoài hiểu chuyện lại ngoan ngoãn, tâm địa thiện lương trước kia, liền lập tức né xa ba thước, giống như chỉ sợ bị dính lên.

Ngay cả cái người tên Lưu Oánh kia cũng vậy, đã gấp không chờ nổi mà muốn hủy bỏ hôn ước với cháu trai mình. Tất cả bọn họ đều là một đám hợm hĩnh, trong mắt chỉ có danh lợi.

Viên Khải Văn cũng vào nhà nói chuyện cùng anh họ.

Hàn Tú Cầm sợ con trai nhỏ quấy rầy cháu trai, cho nên không để hắn tới làm phiền Hàn Nghĩa Tiên, cho nên đã nhiều ngày Viên Khải Văn không gặp anh họ mình rồi, lần này vừa gặp đã cảm thấy anh họ mình không còn sa sút tinh thần như trước kia nữa, này đúng là một dấu hiệu tốt.

Hàn Nghĩa Tiên thấy cô cả cùng em họ tới, liền vui mừng, hỏi:

- Cô cả, trong nhà thế nào?

Hàn Tú Cầm trả lời:

- Đều tốt. Thấy sắc mặt con tốt hơn trước rất nhiều, hình như còn béo lên a.

Khóe miệng Hàn Nghĩa Tiên nhếch lên, nói:

- Đó là bởi vì trù nghệ của Vũ Hàm thật sự quá tốt, cháu luôn không nhịn được mà ăn nhiều hơn. Hiện tại đã phải bắt đầu rèn luyện thân thể, nếu không cháu cũng sợ mình sẽ biến thành một người mập.

Hàn Tú Cầm phát hiện cháu trai thế nhưng lại nói đùa, đây là chuyện chưa từng xảy ra trước đây, thực sự khiến người ta phải kinh ngạc.

Viên Khải Văn tựa vào vai anh họ, nói:

- Anh họ, có phải hiện tại cuộc sống của mọi người rất tốt không a? Có phải mỗi ngày đều có thịt ăn hay không?

Hàn Nghĩa Tiên quay đầu liếc mắt nhìn em họ mình một cái, rồi nói:

- Gì mà mỗi ngày đều có thịt ăn, em cho rằng đi săn dễ dàng như vậy sao? Kia đều là Vũ Hàm cùng Cương tử vào trong núi cực cực khổ khổ mới bắt được.

Hàn Tú Cầm vô con trai nhỏ một cái, oán trách nói:

- Đi, đừng phiền anh họ con, mẹ nói chuyện với anh họ con, con ra ngoài chơi đi.

Viên Khải Văn bị lão mẹ đuổi ra khỏi đông phòng, liền ra ngoài tìm Lưu Cương hỏi thăm chuyện vào núi đi săn.

Hàn Tú Cầm thấy con trai nhỏ đã đi ra ngoài, liền hỏi:

- Nghĩa Tiên, Đỗ Vũ Hàm này không tồi chứ? Cô thấy khí sắc của cháu đã tốt hơn rất nhiều, cô cũng yên tâm. Lát nữa cô sẽ gọi điện cho bố cháu, cũng để ông ấy yên tâm. Ba cháu rất lo lắng cho cháu.

Hàn Nghĩa Tiên gật đầu nói:

- Cô nhóc Đỗ Vũ Hàm này quả thực rất cần mẫn, tay nghề nấu ăn tốt, việc nhà cũng biết làm, biết tính toán trước sau. Về sau cứ để cô nhóc chăm sóc cháu là được.

Hàn Tú Cầm nghe thấy cháu trai nói như vậy mới hoàn toàn yên lòng.

Hàn Nghĩa Tiên nói:

- Cô cả, một vài chiến hữu gửi thư cho cháu, tình hình chỗ bọn họ không tốt lắm, mùa đông năm ngoái không có tuyết, cũng không có mưa, qua năm đến bây giờ vẫn vậy, đều không phải dấu hiệu tốt, chỉ sợ sẽ xảy ra đại hoạ. Ngày thường cô cũng nên tích trữ nhiều lương thực một chút, một số đồ cần mua thì nên mua càng sớm càng tốt, nếu không chỉ sợ sau này nguồn cung ứng sẽ bị hạn chế..

Hàn Tú Cầm cau mày nói:

- Còn có chuyện như vậy a? Nếu thật sự là như vậy, cũng nên đề phòng trước. Vạn nhất thực sự xảy ra đại họa, tình huống chắc chắn sẽ rất nghiêm trọng. Ai, hiện tại đã có rất nhiều người bụng đói rồi, nếu lại xảy ra đại hoạ, thật đúng là muốn gϊếŧ người mà. Nhưng chúng ta lại không có năng lực kia, chỉ có thể tự lo cho mình trước.

Hàn Nghĩa Tiên gạt chuyện này sang một bên, nặng nề hỏi:

- Ba cháu có khỏe không?

Hàn Tú Cầm trả lời:

- Sức khỏe của ba cháu vẫn ổn, chỉ là lo lắng cho cháu. Thấy cháu không sao, ông ấy cũng yên tâm rồi. Nghĩa Tiên, cô biết mẹ cháu đã làm cháu thương tâm. Cháu không cần quan tâm đến bà ta, như vậy bà ta sẽ không thể khiến cháu thương tâm nữa. Người có thể làm tổn thương chúng ta nhiều nhất, thường là những người thân thiết với chúng ta nhất, nếu cháu không để ý đến bà ta, như vậy bà ta cũng sẽ không thể làm cháu thương tâm nữa. Bà ta còn có những người con khác, sau này cháu cứ ở lại nơi này, chỉ cần cháu có thể mở lòng, tất cả những chuyện đó đều chỉ là quá khứ.

Trên khuôn mặt tuấn mỹ của Hàn Nghĩa Tiên lộ ra một nụ cười khổ, gật đầu nói:

- Cô cả, cháu hiểu ý cô nói. Mẹ cháu không còn cần cháu nữa, thậm chí đã chán ghét cháu, cháu liền trốn đi xa một chút. Bà ấy còn có những đứa con khác, đúng là không còn cần cháu nữa, bà ấy sợ cháu làm liên lụy đến bà ấy. Nếu sau này bà ấy muốn cháu hiếu kính, cháu cũng sẽ ra một phần kia giống như em trai, còn nhiều hơn thì không có.

Hàn Tú Cầm biết lần này cháu trai đã bị tổn thương sâu sắc, chỉ cần cháu trai có thể nghĩ thông là được.

Bà gật đầu nói:

- Cháu có thể suy nghĩ cẩn thận như vậy là tốt. Đời người chắc chắn sẽ gặp rất nhiều trở ngại, chỉ cần cháu không từ bỏ hy vọng về cuộc sống, lấy hết can đảm là có thể vượt qua. Cháu còn nhỏ đã lên chiến trường, mười mấy năm vào sinh ra tử trên chiến trường. Nếu vận mệnh đã muốn cháu rời khỏi chiến trường thì đừng nên bỏ cuộc với chính mình, lấy tài trí của cháu, chỉ cần cháu cố gắng nỗ lực, cháu chắc chắn sẽ sống tốt. Cô chưa bao giờ mất niềm tin về cháu, cho dù cháu đi lại không tiện, nhưng cũng sẽ không kém hơn người khác.

Cô cháu hai người nói rất nhiều lời, Hàn Tú Cầm cũng hy vọng cháu trai có thể buông bỏ quá khứ, chào đón một tương lai mới và sống một cuộc sống tốt đẹp.

Bà có một niềm tin vững chắc, chỉ cần cháu trai bà không từ bỏ hy vọng về cuộc sống, chắc chắn sẽ không kém hơn người khác, thậm chí còn tốt hơn người khác.

Hàn Tú Cầm ẩn ẩn có cảm giác, Đỗ Vũ Hàm có ảnh hưởng rất lớn đến Hàn Nghĩa Tiên.

Mặc dù bà hoàn toàn tin chắc cháu trai mình không có tình cảm nam nữ với Đỗ Vũ Hàm, nhưng là Đỗ Vũ Hàm đúng là đã mang lại ánh nắng và nhiệt huyết về cuộc sống cho cháu trai bà.

Cho dù cuối cùng hai người họ có xảy ra chuyện gì thì ít nhất hiện tại cháu trai của bà vẫn còn hy vọng và nhiệt huyết với cuộc sống, đây đúng là điều bà muốn nhìn thấy..