Chương 47: Bắt Chước Một Người Chết

Mãi cho đến khi nhìn thấy Thi Mị ủy khuất khóc lóc, Bạch Nguyệt Khiết mới nói: “Cô có biết tại sao cô ta có thể được bà nội của anh Lệnh Diễn yêu thích không?”

Thi Mị hít mũi một cái: “Tại sao?”

“Bởi vì Đường Vũ biết đánh đàn, cô không biết, Đường Vũ biết khiêu vũ, cô không biết, cho nên cô không được yêu thích, Đường Vũ được yêu thích.”

Thi Mị khóc càng thêm đáng thương, giữ lấy tay Bạch Nguyệt Khiết, nói: “Là tôi, không phải Đường Vũ~”

Trong nụ cười của Bạch Nguyệt Khiết mang theo rất nhiều thâm ý.

Trước mặt một kẻ ngốc, Bạch Nguyệt Khiết căn bản không cần che giấu tâm tình của mình.

Ánh mắt đánh giá cô, mang theo sự xem thường, không chút che giấu.

“Cô cũng có thể khiến cho bọn họ thích cô.” Giọng nói Bạch Nguyệt Khiết ôn nhu, nắm chặt tay cô: “Thật ra Đường Vũ cũng chỉ là người bình thường.”

Thi Mị hít mũi một cái, mới hơi dừng khóc.

Bạch Nguyệt Khiết nói: “Đường Vũ, người này cũng chỉ dựa vào gia thế và bối cảnh của cô ta mà hoành hành bá đạo, nếu như cha cô ta không phải là Đường Hoài Chương, ông nội cô ta không phải là Đường Hách, cô ta căn bản không là gì cả!”

Thi Mị thật muốn liếc mắt nhìn cô ta.

Người Bạch gia không phải cũng là thế gia sao, năm đó còn là nhà giàu số 1 của Trung Quốc, sao không thấy cô ta sống tốt hơn bà đây!



Tuy trong lòng cô oán thầm, nhưng trên mặt cô lại lộ ra vẻ mê mang.

Bạch Nguyệt Khiết nghĩ cũng biết kẻ ngu này căn bản không hiểu mình nói gì.

Nghe không hiểu là được rồi.

Những năm gần đây cô ta bị Đường Vũ chèn ép, tất cả những ủy khuất đó, hiện tại cô ta đều trút xuống!

“Cô ta luôn bắt bẻ những thứ mà tôi viết ra, cô ta cho rằng cô ta rất giỏi sao?” Oán khí trong người Bạch Nguyệt Khiết giống như muốn tràn ra, trong đôi mắt ngày thường ôn nhu kia cũng đều là hận ý: “Thành lập một ban nhạc rock, tự mình viết mấy bài hát, chụp mấy tấm ảnh, có mấy nhóm fan hâm mộ liền cho rằng mình là tài giỏi, có thể hoành hành sao?”

Thi Mị: “….” Con me nó!

Là ai la liếʍ muốn bà đây chỉ điểm cho!

Cầu xin ông nội, lại nói với bà nội, muốn bà đây giúp cô ta sửa lại ca từ cho ca khúc, một ngày trước đại nhạc hội của cô, cô vẫn còn phải sửa lại bài cho cô ta.

Hiện tại liền đổi lấy những lời nói này.

Thi Mị sắp không duy trì được vẻ mặt này nữa, cô thu liễm xuống, mở to mắt nhìn cô ta.

Bạch Nguyệt Khiết cũng biết mình phát tiết quá nhiều, lại bày ra nụ cười ôn nhu, nhẹ nhàng nói: “Thi Mị của chúng ta có thể mạnh hơn cô ta nhiều, nếu như cô chịu học, nhất định sẽ giỏi hơn cô ta, dù sao hiện tại cô mới là Thời thiếu phu nhân.”

Thi Mị lau nước mắt đi, không còn dáng vẻ đáng thương, đắc ý nói: “Đúng thế!”

Bạch Nguyệt Khiết thấy mọi chuyện ổn thỏa, liền dụ dỗ: “Nếu như Thi Mị muốn học, chị Bạch dạy cho cô được không?”



Ánh mắt Thi Mị sáng lên: “Được được!”

Nụ cười của Bạch Nguyệt Khiết càng thêm ý vị thâm trường, ánh mắt u ám: “Chẳng qua chị Bạch có thể dạy cô, nhưng là có điều kiện!”

“Điều kiện?”

“Ừ!” Bạch Nguyệt Khiết xoa đầu Thi Mị, vẻ mặt từ ái: “Tôi dậy cô bắt chước Đường Vũ, chuyện này nhất định phải giữ bí mật, không thể nói cho ai, biết không?”

Thi Mị: “….” Con mẹ nó!

Cô còn tưởng rằng Bạch Nguyệt Khiết muốn dạy cô ca hát, đánh đàn, không nghĩ đến liền để kẻ ngốc bắt chước Đường Vũ.

Vốn dĩ Thời Lệnh Diễn đối xử rất lạnh đãm với Thi Mị, bà cụ Thời càng có ý kiến với Thi Mị.

Mà nếu như ngu ngốc thật sự ở trên yến hội của bà cụ Thời bắt chước Đường Vũ, giống hay không, náo ra trò cười là một chuyện.

Mà người cô bắt chước chính là một người chết.

Trước khi mất đi trái tim, cô vẫn cho rằng Bạch Nguyệt Khiết là một cô gái tốt.

Cô và cô ta quen biết nhau đã lâu.

Nhưng hiện tại, sự nhận thức này hoàn toàn bị phá vợ.