Chương 46: Thăm Dò (2)

Cha mẹ Đường Vũ đều là quân nhân.

Cha cô là một tướng lĩnh, mẹ cô làm việc ở đoàn văn công, sau khi xuất ngũ liền chuyên tâm ở nhà giúp chồng dạy con.

Bà nội cô là một người làm nghệ thuật, giỏi ca múa.

Bà am hiểu nhất là nhạc cụ cổ điển và các điệu múa dân tộc.

Từ nhỏ Đường Vũ đã được trong nhà bồi dưỡng, rất mẫn cảm với âm nhạc.

Từ nhỏ cô đã thích đàn tranh, đàn tỳ bà, lớn lên, đến tuổi phản nghịch, cô lại đi chơi nhạc rock, làm cho bà tức giận không nhẹ.

Có lẽ là do cô gặp may, Đường Vũ thành lập một ban nhạc, một lần liền nổi tiếng.

Lúc cô và Thời Lệnh Diễn còn ở bên nhau, bà cụ Thời hoàn toàn đối xử với cô như cháu dâu.

Cho nên mỗi lần sinh nhật bà, Đường Vũ đều sẽ chuẩn bị một tiết mục.

Mà hiện tại….

Thi Mị nhất thời có chút hoảng hốt.

Ngay cả khi Bạch Nguyệt Khiết dừng lại, cô cũng không có phát hiện ra.

Đầu cô đυ.ng phải lưng Bạch Nguyệt Khiết, tim Thi Mị treo lên.

Bạch Nguyệt Khiết… Có bệnh tim.

Trước tiên Thi Mị ngẩng đầu lên, muốn xem tình trạng của Bạch Nguyệt Khiết.



Đây là một thói quen.

Nhưng liếc mắt lên liền chạm vào ánh mắt sâu xa của Bạch Nguyệt Khiết.

Thi Mị mới đột nhiên kịp phản ứng.

Không, không đúng!

Hiện tại cô là một con ngốc!

Thi Mị vừa mới nâng tay lên, liền đổi hướng che lại bả vai mình bị đυ.ng vào, chu môi nhìn Bạch Nguyệt Khiết.

Vẻ mặt đáng thương, trái tim lại điên cuồng lo lắng.

Bạch Nguyệt Khiết đột nhiên dừng lại là có ý gì?

Cô ta muốn thăm dò cô?

Chẳng lẽ cô ta bắt đầu hoài nghi.

Thi Mị nhìn cô ta, phát hiện ánh mắt của Bạch Nguyệt Khiết chứa đựng sự tìm tòi nghiên cứu, suy nghĩ sâu xa.

Trong mắt Bạch Nguyệt Khiết giống như có cảm xúc khác, chậm rãi nói: “Tháng sau là sinh nhật của Thời lão phu nhân, cô đã nghĩ ra muốn tặng quà gì sao?”

Vốn dĩ trong lòng Thi Mị căng thẳng, nhưng hiện tại đã trấn định hơn.

Vẻ mặt ngây thơ hỏi: “Sinh nhật? Có bánh kem sao?”

Bạch Nguyệt Khiết mỉm cười: “Sinh nhật của Thời lão phu nhân, dĩ nhiên là có bánh kem, cho nên cô phải chuẩn bị quà.”



“Qùa ư!” Thi Mị lấy ra tấm thẻ đen: “Tôi có thể đưa cho bà nội thẻ đen của tôi.”

Bạch Nguyệt Khiết nhìn thấy dáng vẻ ngu ngốc của Thi Mị, cảm thấy có chút động tình.

Nhưng càng nhiều hơn là cười trên nỗi đau của người khác.

Đối mặt với người vợ như thế này, Thời Lệnh Diễn không thể nào có hưng thú.

Chỉ là đồ trang trí mà thôi.

“Cái này cũng được.” Nụ cười Bạch Nguyệt Khiết càng thêm ôn nhu: “Đến khi đó cô liền đưa cái này đi.”

Vẻ mặt Thi Mị vui vẻ: “Ha ha ha, nhất định bà nội sẽ thích!”

Nụ cười trên mặt Bạch Nguyệt Khiết càng sâu hơn, trong đáy mắt lại không che giấu nổi sự lạnh lẽo, tiếp tục nói: “Chẳng qua cô không phải là cháu dâu mà bà ấy thích, đồ cô đưa, nhất định bà ấy sẽ không thích!”

Mặt Thi Mị xụ xuống.

“Cô biết Đường Vũ sao?” giọng nói Bạch Nguyệt Khiết dịu dàng: “Đó mới là cháu dâu mà bà ấy ưa thích!”

Trái tim Thi Mị vừa mới căng cứng, hoàn toàn buông lỏng.

Trong lòng cười lạnh.

Đây mới là mục địch của cuộc gặp mặt “ngẫu nhiên” hôm nay với Bạch Nguyệt Khiết.

Vẻ mặt Thi Mị giận dữ nói: “Không phải, là tôi mới đúng!”

Bạch Nguyệt Khiết thấy cô mắc lừa, tiếp tục nói: “Không phải là cô, Đường Vũ biết đánh đàn, cô không biết, Đường Vũ biết nhảy múa, cô không biết, cho nên cô không phải, là Đường Vũ mới đúng.”