Chương 40: Dẫn Cô Đi Gặp Tình Nhân

Thi Băng Băng nhất thời có loại cảm giác bị nhục nhã, nhỏ giọng nói: “Tiện nhân, cô ở chỗ này sống rất tốt đúng không?”

Thi Mị có chút không vui, nhíu mày nhìn cô ta.

Khóe môi Thi Băng Băng giương lên, nở nụ cười đắc ý, nói: “Dẫn tôi qua phòng Thời tiên sinh!”

Thi Mị: “Không!”

Chỉ có một chữ, khiến cho Thi Băng Băng cảm thấy bị bài xích.

Thi Băng Băng có chút kinh ngạc, đồ ngốc thế mà còn biết từ chối, không khỏi hỏi: “Tại sao?”

“Dung mạo cô xấu!” Thi Mị chững chạc đàng hoàng nói: “Xấu xí đều là người xấu!”

Thi Băng Băng hơi giật mình, chỉ vào chính mình, khó có thể tin được, cao giọng nói: “Tôi xấu?”

Thi Mị thành thật gật đầu: “Xấu!”

Thi Băng Băng tức giận đến xanh cả mặt, cắn chặt răng, thiếu chút nữa đã tát Thi Mị một cái.

Giống như lúc ở nhà.

Vốn dĩ ánh mắt Thi Mị rất sáng, bỗng nhiên trở nên sâu thẳm, giống như ẩn chứa hàng vạn ngôi sao thần bí.

Thi Băng Băng không kịp chuẩn bị, chạm vào ánh mắt đó, cô ta chỉ cảm thấy sống lưng lạnh lẽo, động tác dừng lại.

Lúc nhìn lại, Thi Mị không tránh né, trên mặt cô đều là sự ngây thơ, vô hại.



Giống như vừa rồi, cảm giác bất an kia chỉ là ảo giác của cô ta.

Không hiểu sao, Thi Băng Băng có cảm giác cô ta bị ngu ngốc áp chế.

Cô ta không cam lòng, cắn chặt răng, bỗng nhiên Thi Băng Băng nghĩ đến một người đã lâu không gặp, ánh mắt lóe lên, nhỏ giọng nói: “Tôi dẫn cô đi gặp tình nhân của cô có được không?”

Tình nhân?

Lâm Hành?

Trong đầu Thi Mị liền xuất hiện cái tên này, ánh mắt lóe lên.

Thân thể Thi Mị này gặp phải tai nạn xe.

Ngoại trừ đầu óc không dùng được, còn có rất nhiều trí nhớ đã trở nên mơ hồ.

Cái tên Lâm Hành này, Thi Mị cũng chỉ nghe thấy Tạ Phương Phương nhắc qua.

Nhưng không thể nghi ngờ, cái tên này từng chiếm một vị trí quan trọng trong lòng Thi Mị.

Vẻ mặt Thi Mị mờ mịt.

Thi Băng Băng vô cùng đắc ý, tiếp tục dụ dỗ: “Chính là người cô rất thích, cô còn qua đêm ở bên ngoài với anh ta, cô quên rồi sao?”

Trong lòng Thi Mị hơi động.

Qua đêm?



Ngày đó cô ở cùng Thời Lệnh Diễn, đó cũng là lần đầu tiên.

Hơn nữa Thi Mị có tính cách chất phát bảo thủ, sao có thể làm ra được loại chuyện này?

Trong mắt Thi Băng Băng không che giấu được sự ghen ghét, giọng điệu độc ác, hoàn toàn đối xử với Thi Mị giống với một người thiểu năng trí tuệ: “Nếu như Thời Lệnh Diễn biết chuyện cô không phải xử nữ, anh ấy cũng không cần tôi!”

Trong lòng Thi Mị cười thầm, trên mặt lại hết sức phối hợp, hoảng sợ nói: “Ông xã muốn tôi!”

Thi Băng Băng thấy thế thế, dụ dỗ: “Sẽ không cần cô, đàn ông đều thích phụ nữ xinh đẹp, cô không xinh đẹp!”

“Thi Mị xinh đẹp!”

“Phụ nữ xinh đẹp có rất nhiều đồ trang điểm và quần áo.” Thi Băng Băng nói dối: “Cô có sao?”

Thi Mị không nói gì, cuối cùng cô cũng hiểu mục đích của cô ta.

Đây chính là muốn lừa gạt tiền.

Quả nhiên, Thi Băng Băng lập tức nói: “Tôi biết làm sao để lấy lòng đàn ông, tôi dẫn cô đi mua sắm có được không?”

Thi Mị có tiền.

Tuy đồ cưới Thi gia chuẩn bị cho cô, bị Thi gia “đào” không ít trở về, nhưng Thời gia cũng không bạc đãi cô.

Điểm này, làn trước Thi Băng Băng nhìn thấy tiền trong ví của Thi Mị cũng biết.

Thi Băng Băng liếʍ môi, ánh mắt nóng bỏng, nói: “Ví tiền của cô đâu, mang nó theo, tôi dẫn cô đi mua sắm, thuận tiện dẫn cô đi gặp tình nhân của cô.”