Chương 39: Là Lúc Nên Dạy Cô Chút Chuyện Người Lớn

Nhìn thấy sắc mặt khó coi của Thời Lệnh Diễn, Thi Mị phối hợp nghiêng đầu, ngây thở hỏi: “Phải ngủ với ông xã mới có thể sinh bảo bảo!”

Thời Lệnh Diễn càng thêm không có khẩu vị, trầm mặc nói: “Cháu qua công ty.”

Ông cụ Thời trầm mặc: “Ăn cơm trước đã, còn ra thể thống gì nữa, bữa sáng cháu cũng không ăn!”

“Cháu không ăn nổi.” Thời Lệnh Diễn cầm lấy âu phục, xoay người rời đi.

Ông cụ Thời nhìn theo bóng lưng anh, mặt đen lại, tức giận nói: “Cháu quay lại cho ông, cơm nước xong rồi đi.”

“Cháu không đói bụng!”

Nói xong, chỉ còn lại tiếng đóng cửa.

Thi Mị nhìn thấy dáng vẻ thở phì phò của anh, nghiêng đầu hỏi: “Ông nội, ăn cơm thôi!”

Lúc này cái mặt mo của ông cụ Thời mới dịu đi, nhìn dì Trần nói: “Tiểu Trần, cô cảm thấy thấy Thi Mị thế nào?”

Dì Trần khẽ giật mình, bà ta không hiểu vì sao ông cụ Thời hỏi mình, cân nhắc một chút liền nói: “Thiếu phu nhân rất thông minh, học cái gì cũng rất nhanh, lúc mới đến cô ấy còn không thể tự mình mặc quần áo tắm rửa, nhưng hiện tại đã không cho tôi giúp cô ấy nữa!”

Tuy nhiên tắm rửa sẽ khiến cho cả phòng tắm đều là nước.

Mặc quần áo cũng là xiêu xiêu vẹo vẹo.

Nhưng đây không phải là tiến bộ sao?



Dì Trần nói xong, lại xúc một miếng cơm cho Thi Mị.

Thi Mị há to miệng, chậm rãi nhai nuốt, miệng đầy cơm.

Ông cụ Thời khẽ gật đầu, ý vị thâm trường nói: “Đến lúc nên dạy con bé chút chuyện người lớn rồi!”

Thi Mị thiếu chút nữa đã chết nghẹn.

Trước kia sao cô không phát hiện, ông cụ là người có da mặt dày như thế!

Thi Mị ăn trưa xong liền nghênh đón một vị khách không mời mà đến.

Thi Băng Băng, con gái của chú ba.

Xem như là em họ của Thi Mị.

Sau khi biết Thi Mị được đón tới nhà cũ Thời gia, Thi Băng Băng kích động, không thể kiềm chế được.

Thi Mị đến đó, khi đó còn không phải mặc cho người Thi gia tự do ra vào nơi này.

Nơi này là một trạch viện có trăm năm lịch sử, chỉ đi tới cũng có thể cẩm nhận được lịch sử của Thời gia.

Hơn nữa trong này còn có trưởng bối của Thời gia.

Mặc dù không có nhìn thấy Thời Lệnh Diễn, điều này khiến cho Thi Băng Băng có chút thất vọng, nhưng cũng không cản trở việc cô ta chiếm được ấn tượng tốt với Thời gia.



“Thời lão tiên sinh.” Thi Băng Băng cười ôn nhu: “Đây là trà mà cha cháu mua lại từ buổi đấu giá gần đây, cũng chỉ là tham gia náo nhiệt, cũng không am hiểu thưởng thức nó, nghe nói ông rất am hiểu về trà đào, cho nên mang tới đây nhờ ông chỉ giáo cho!”

Đây chẳng qua cũng chỉ là lời khách sáo.

Nói trắng ra chính là vuốt mông ngựa.

Không nhìn thấy ý nghĩ của ông cụ Thời, ông chỉ cười híp mắt, nhận lấy: “Người một nhà không cần khách khí nhiều như thế, tuổi tác cháu và Thi Mị không chênh nhau mấy, sau này có thể thường xuyên tới chơi với con bé.”

Thi Băng Băng đạt được mục đích, nụ cười càng sâu: “Đây là chuyện đương nhiên.”

“Nếu cháu đã tới, liền ở lại chơi với Thi Mị chút đi, ông vừa hẹn một người bạn chơi cờ, không thể ở lại đây với cháu.”

Thi Băng Băng không ngừng gật đầu, “Ông cứ đi đi ạ!”

Ông cụ Thời cười tủm tỉm, chống quải trượng rời đi.

Người hầu có việc cần làm, cho nên cũng rời đi.

Thi Băng Băng nhìn thấy người xung quanh đều đã đi hết, liền đi đến chỗ Thi Mị đang xem hoạt hình, cười nhạo một tiếng: “Tiểu trư bội kỳ?”

Thi Mị không để ý đến cô ta.

Cô ta thế mà lại bị ngu ngốc không để ý?

Thi Băng Băng nhất thời có loại cảm giác bị nhục nhã, nhỏ giọng nói: “Tiện nhân, cô ở chỗ này sống rất tốt đúng không?”