Trương Hàng sở hữu không ít xưng hô danh tiếng, nào là luật sư nổi danh, doanh nhân từ thiện, cổ đông chính của công ty nổi tiếng trong nước.v..v. Làm một người khiếm thị, cậu lại có thể đạt được thành tựu mà không phải người bình thường nào cũng có thể đạt đến, hiển nhiên chính là vô cùng tài giỏi. Không những như vậy, trải qua một đường mưa gió cậu còn có một vị bầu bạn đại phú hào, có năng lực, trẻ tuổi lại đẹp trai bên cạnh, quan trọng nhất là một viên kim cương di động như vậy lại đối với Trương Hàng khăng khăng một mực, quả thực chính là nói gì nghe nấy, thâm tình đến mức tận cùng.
Thứ tình yêu người thường suốt đời chỉ có thể khao khát cùng cực nhưng không cách nào đạt được, Trương Hàng lại đã rất sớm chiếm được. Cho dù là tình yêu đồng tính không được đại chúng tiếp nhận, thế nhưng khi đạt đến loại cấp bậc như Trương Hàng và Lục Thừa Nghiệp rồi, cho dù mọi người không tiếp thu bọn họ cũng chẳng tính là gì.
Nhân sinh của Trương Hàng trong mắt người ngoài có thể nói là hoàn mỹ không chút sứt mẻ, cho dù đối với bản thân cậu mà nói, cuộc sống bây giờ cũng đã đạt đến mức toàn vẹn. Thế nhưng làm người đại khái vẫn luôn không biết đủ, rõ ràng hiện thực đã mỹ mãn như vậy, Lục Thừa Nghiệp mỗi ngày đều mang đến hạnh phúc tràn đầy cho cậu, vui vẻ đến mức Trương Hàng thật sự không dám tin mình có thể có được loại hạnh phúc này.
Chỉ là cho dù cuộc sống đã hạnh phúc mỹ mãn như vậy, trong lòng của Trương Hàng vẫn cảm thấy một tia tiếc nuối
Mỗi đêm giật mình tỉnh lại, vươn tay ra liền sờ được bộ da ấm áp của nhân loại chứ không phải thảm lông mềm mại của loài chó.
Ôi! Nếu như khi vừa thức dậy có thể sờ được Đại Hắc thì tốt rồi, Trương Hàng vẫn luôn nghĩ như vậy, cậu có cảm giác mình tựa hồ đã lâm vào chứng ỷ lại, bắt đầu từ mười năm trước khi ôm con chó Labrador bé xíu kia về cậu đã bắt đầu ỷ lại vào cảm giác mềm mại đầy lông mao kia, mỗi một lần chạm vào bộ lông của Đại Hắc, trong lòng sẽ cảm thấy bình yên không gì sánh được, cho dù có nhiều mưa gió hơn nữa cũng không thể đánh gục được cậu.
Đương nhiên rồi, Lục Thừa Nghiệp chính là Đại Hắc, cho dù thân thể bất đồng nhưng linh hồn của bọn họ đều là giống nhau. Mỗi khi có Lục Thừa Nghiệp ở bên cạnh, Trương Hàng đều cảm thấy cực kỳ yên tâm, phảng phất như cả thế giới này đều đang ở bên cạnh cậu. Thế nhưng, thế nhưng, nếu, có thể, nếu như… có một con chó nữa thì tốt rồi. Trương Hàng ngẫm nghĩ mà cảm thấy tiếc nuối.
Lục Thừa Nghiệp chắc chắn sẽ không biến về thành Đại Hắc được, vì vậy trong khoảng thời gian này, Trương Hàng cực kỳ thích chú ý đến động vật nhỏ. Mà cậu lại là loại người có lực tương tác cực mạnh, động vật đối với tình tự của nhân loại vô cùng nhạy cảm, khi cậu bắt đầu phóng xuất thiện ý với một con chó nào đó, đối phương lập tức vội vàng chạy đến cọ cọ vào chân cậu,còn liếʍ liếʍ ngón tay cậu không ngừng.
Sau đó, Lục Thừa Nghiệp lập tức liền ăn dấm rồi!
Hắn lấy khăn tay từ trong túi áo ra, cố sức xoa xoa ngón tay bị liếʍ qua của Trương Hàng, thở phì phò nói: “Con chó ngu xuẩn này vậy mà dám chạm vào em, liếʍ em, còn dùng đầu cọ vào chân em nữa. Thật quá đáng mà! Hàng Hàng, em không thể vì chúng là chó liền phớt lờ, phải nói động vật đều rất cầm thú, lúc anh còn là Đại Hắc thì…Ôi!”
Lục Thừa Nghiệp càng nói càng kỳ quái, Trương Hàng nhịn không được gõ vào đầu hắn một cú, con chó háo sắc này, trong đầu mỗi ngày đều đang nghĩ cái gì vậy? Nhớ lại kỹ càng những cử chỉ chung động của mình và Đại Hắc, lúc niên thiếu dường như còn cùng nhau tắm rửa, lại nhớ đến hành động thân cận không giống bình thường của Đại Hắc đối với mình khi ấy, Trương Hàng nhịn không được liền đen mặt. Thế nhưng nghĩ kỹ lại một chút, linh hồn của Đại Hắc dù sao cũng là một người đàn ông trưởng thành bình thường, có chút ý tưởng riêng cũng là có thể thông cảm, hơn nữa hóa ra Lục Thừa Nghiệp đã sớm như vậy thích mình…
Gương mặt của Trương Hàng liền đỏ.
Bề ngoài của cậu vốn đã thanh tú, gương mặt nếu lại nhuốm thêm một tầng đỏ ửng thực sự là đẹp không sao tả xiết, Lục Thừa Nghiệp chỉ ước gì có thể đem Trương Hàng giấu kín vào trong ngực, không để cho bất cứ người nào nhìn trộm. Trương Hàng thì lại ước gì Lục Thừa Nghiệp biến trở về thành con Labrador nhỏ từng được mình ôm vào lòng kia, có thể nâng lên vuốt ve, thậm chí đặt vào trong túi.
Nếu như có thể nuôi một con chó thì tốt rồi, Trương Hàng có chút tịch mịch nghĩ.
Đương nhiên cũng chỉ là mong muốn thoáng qua mà thôi, với tính cách của Lục Thừa Nghiệp, nếu như cậu thực sự nuôi chó, Lục Thừa Nghiệp tuyệt đối có thể làm ra loại chuyện người cắn chó nha!
Quên đi, như bây giờ cũng đã rất tốt rồi.
Đêm dài yên tĩnh, Trương Hàng cứ ôm lấy tiếc nuối như vậy tiến vào mộng đẹp.
Đợi đến nửa đêm, cậu lần nữa tỉnh ngủ sờ sờ người bên cạnh, chạm vào một tấm thảm lông, thật mềm!
Ánh mắt vốn không thể nhìn thấy vạn vật của Trương Hàng trong đêm đen chợt hiện lên một chút thần thái, cậu đưa tay đến, tỉ mỉ tìm hiểu vật bên cạnh lại là cái gì. Dựa vào xúc giác bén nhạy, trong đầu Trương Hàng vẽ ra hình ảnh của một chú cún Labrador cực nhỏ, đại khái mới được khoảng một tháng tuổi, còn giống như vẫn chưa được dứt sữa, hàm răng này cho dù hung hăng cắn người cũng tuyệt đối không đau, chỉ khiến người ta hơi ngứa một chút. Cún con lúc nào cũng sẽ cảm thấy thật lạnh, không ngừng vùi người vào nguồn nhiệt bên cạnh mình, đó cũng là lý do vì sao một đám chó con đặt chung với nhau liền lập tức sẽ vùi thành một ổ, chúng nó từ khi sinh ra đã bắt đầu khao khát sự ấm áp.
Thật nhỏ, chó Labrador, đây là kinh hỷ Lục Thừa Nghiệp dự định len lén tặng cho cậu sao?
Trương Hàng lại nhích người qua, ôm cún con vào trong lòng, hiện tại chú cún này còn rất nhỏ, chỉ cần một bàn tay là có thể ôm hết.
Thật đáng yêu mà.
Trương Hàng lại dùng bàn tay còn lại sờ tìm Lục Thừa Nghiệp, nhưng lại chỉ chạm được vào một khoảng không.
“Lục Thừa Nghiệp?” Trương Hàng nhẹ giọng gọi.
“Ngao?” Không nghe được tiếng Lục Thừa Nghiệp đáp lại, chỉ là chú cún con trong lòng lại mông lung mở mắt ra, hướng về phía Trương Hàng gào lên một chút.
“Anh không có ở đây sao? Thừa Nghiệp?” Trương Hàng tiếp tục gọi, đồng thời vểnh tai lên tập trung lắng nghe thanh âm bên trong phòng.
“Ngao… uông uông uông!” Chú cún nhỏ trong lòng Trương Hàng đã thoát khỏi giai đoạn mông lung, hoàn toàn tỉnh hẳn, bắt đầu kịch liệt giằng co, đồng thời còn bất an giãy dụa thân thể.
“Đừng sợ, ” Trương Hàng cũng không cố gắng tìm Lục Thừa Nghiệp nữa mà là ôn nhu trấn an chú cún nhỏ, “Anh không phải người xấu, anh sẽ đối với bé con thật tốt.”
Thanh âm của cậu hiện giờ cực kỳ nhu hòa, lại giống như có ma lực, chỉ cần nghe xong loại hứa hẹn này, cho dù là bất cứ ai cũng sẽ cảm thấy lỗ tai mình ngứa ran.
Thế nhưng lỗ tai của chú cún nhỏ này cũng không ngứa, nó càng thêm ra sức giằng co, thậm chí nhảy đến trên giường hướng về phía Trương Hàng sủa vang, tiếng sủa còn mang theo hơi sữa, đặc biệt đáng yêu.
Trương Hàng cười cười vuốt ve chú cún nhỏ, phát hiện chú cún này mặc dù có chút giãy dụa, thế nhưng cũng rất thích mình vuốt ve, vì vậy lại ôm lấy chú ta, vui vẻ sờ mó.
Nhưng mà, Lục Thừa Nghiệp đã đi đâu rồi? Chẳng lẽ sau khi giúp cậu mua chó xong lại cảm thấy không được tự nhiên, hờn dỗi chạy ra ngoài rồi?
Tuy rằng thật sự không muốn nghĩ về bầu bạn của mình như vậy, thế nhưng Lục Thừa Nghiệp cũng quả thực vô cùng ấu trĩ. Trước đây khi còn là Đại Hắc vẫn coi như hoàn hảo, vừa thông minh lại lãnh tĩnh, lúc đối diện với Tiếu Nhâm còn mang theo một tia cao ngạo, đặc biệt có phong phạm. Thế nhưng lúc biến trở về hình người khí thế lại trở về số không, đương nhiên đối mặt với người ngoài vẫn là hình tượng tinh anh xã hội vô cùng có năng lực, thế nhưng khi đối diện với Trương Hàng, tất cả tính khí trẻ con đều đồng loạt xông lên, muốn dỗ dành cũng không dễ dàng.
Trương Hàng kỳ thực cũng rất hưởng thụ quá trình dỗ dành Lục Thừa Nghiệp, cậu hiểu rõ, bởi vì bản thân không nhìn thấy biểu tình của người khác khiến cho rất nhiều khi không nhận ra tâm tình của người đối diện, nhất là những khi yên tĩnh sẽ càng khiến cậu cảm thấy bất lực. Mà Lục Thừa Nghiệp coi như có cáu kỉnh với Trương Hàng cũng sẽ không nói những lời bực dọc, chỉ là đem toàn bộ tâm tình của mình đều biểu đạt ra ngoài, bởi vậy, cho dù có cãi nhau, Trương Hàng cũng sẽ cảm thấy rất an tâm.
Ôm chú cún con sờ soạng khắp phòng một lần cũng không tìm thấy Lục Thừa Nghiệp, chuyện này không thích hợp nha. Lục Thừa Nghiệp cho dù tức giận với cậu muốn chơi trò lẫn trốn cũng sẽ cố ý tạo ra âm thanh, tuyệt đối không để cậu cảm thấy chỉ có một mình. Thế nhưng hiện tại Lục Thừa Nghiệp chỉ lưu lại một con cún nhỏ rồi biến mất, hơn nữa còn là giữa đêm, cún con vẫn là nằm trên giường, tại vị trí nguyên bổn thuộc về Lục Thừa Nghiệp…
Trương Hàng là một người có tính logic rất mạnh, ngay từ đầu cậu đã có thể lớn mật giả thiết cẩn thận suy chứng, đoán được Lục Thừa Nghiệp chính là Đại Hắc, hiện tại mọi chuyện lại rõ ràng như vậy, cậu càng không có lý do gì không đoán ra.
Trương Hàng nhéo nhéo lỗ tai của cún con, nhẹ giọng hỏi: “Lục Thừa Nghiệp?”
“Ngao.” Tiểu nãi cẩu ủ rũ cúi đầu kêu một tiếng.
“Thật là anh!” Trương Hàng dùng hai tay nâng cún con lên, chóp mũi dán vào cái mũi ướt sũng của chú ta, cún con bị cậu đối xử như vậy, nhịn không đối với vươn đầu lưỡi nhỏ xíu của mình ra liếʍ liếʍ chóp mũi của cậu.
Trương Hàng thoáng cái cười đến phi thường rực rỡ, cậu ôm lấy cún con trở về giường lớn, lại mở đèn ra, nói với Lục Thừa Nghiệp: “Anh bây giờ vẫn là chó mực sao? Có phải Labrador không? “
“Ngao.” Lục Thừa Nghiệp dùng móng vuốt che mặt, buồn bực kêu.
“Thật sao!” Trương Hàng có thể lý giải tâm tình của Lục Thừa Nghiệp vô cùng rõ ràng, thoáng cái liền hiểu được ý nghĩa trong tiếng gọi kia, ngón tay khẽ chạm vào thân thể mềm mại của cún con, thật nhỏ, cũng thật mềm, tựa như chỉ cần dùng chút sức sẽ lập tức vỡ nát vậy.
Đầu ngón tay nhẹ nhàng xoa xoa cái bụng tròn căng, cún con khi được cậu chạm vào liền phát ra tiếng hừ hừ bất đắc dĩ, thanh âm cực non nớt.
Nhẹ nhàng hôn lên cái trán của đối phương một chút, Trương Hàng thật sự có chút hưng phấn: “Trước đó em còn muốn nói với anh nuôi một con chó, chỉ là vẫn sợ anh tức giận nên không dám mở miệng. Hiện tại thì… hoàn toàn không cần nuôi rồi.”
“Ngao uông!” Lục Thừa Nghiệp liền lập tức xù lông, móng vuốt non mềm không ngừng cào cào lòng bàn tay của Trương Hàng, may nhờ Trương Hàng đối với cảm xúc của Lục Thừa Nghiệp cực kỳ nhạy cảm, thoáng cái đã hiểu được ý tứ của hắn.
“Anh biến thành chó thì em phải làm sao à? Không sao đâu, trước đó em cũng đã sống nhiều năm như vậy rồi. Labrador muốn lớn lên cũng chỉ mất có nửa năm, nửa năm sau anh không phải lại là chó dẫn đường cho em rồi sao.” Trương Hàng thực sự là thích ứng trong mọi tình cảnh.
Thế nhưng Lục Thừa Nghiệp vẫn không thể an tâm, đây cũng phải là sau khi chết đi linh hồn nhập vào trên người chó, đây là một người đang sống sờ sờ lập tức hoàn toàn biến thành chó. Như vậy làm sao có thể chứ! Lục Thừa Nghiệp vùi ở trong lòng Trương Hàng, hừ hừ đặc biệt bất mãn.
Trương Hàng cũng biết hắn không vui, nhẹ nhàng giúp hắn vuốt lông, còn dịu dàng nói: “Em biết anh đang lo lắng chuyện gì, việc người biến thành chó kinh thế hãi tục như vậy, anh sợ một mình em sẽ không đối mặt được chuyện phát sinh tiếp theo phải không? Anh yên tâm đi, em sẽ nói với người ngoài anh đã ra nước ngoài, trước khi anh có thể biến thành người em sẽ giúp anh xử lý tốt chuyện của công ty. Lỡ như… em chỉ nói lỡ như, anh không thể biến về thành người được, em sẽ vẫn ở bên cạnh anh. Anh là người, em sẽ là bầu bạn của anh, anh là chó em vẫn là bầu bạn của anh. Em sẽ nuôi anh đến lớn, sẽ không để cho bất cứ người nào lại có cơ hội thương tổn anh.”
Nghe Trương Hàng nói, trái tim của Lục Thừa Nghiệp chậm rãi bình tĩnh trở lại, bất quá con chó háo sắc này rất nhanh lại nghĩ đến một vấn đề khác, ở trong lòng bàn tay của Trương Hàng cào cào vài cái.
“Anh nói là hạnh phúc nữa người… khụ khụ… sinh hoạt riêng tư phải làm sao à?” Mặt của Trương Hàng có chút hồng lên.
Móng vuốt của cún con vẫn cố sức cào cào vào lòng bàn tay của Trương Hàng.
Trương Hàng đỏ mặt nhích lại gần, xốc lỗ tai của cún con lên ghé sát vào nhỏ giọng nói một câu.
Cún con chỉ cảm thấy cả người nóng lên, không ngừng ủi ủi vài cái vào lòng bàn tay Trương Hàng, triệt để an tâm.
Một người một chó hàn huyên đến hơn nửa đêm đều có chút mệt mỏi, cún con lại là không thể chịu được thiếu ngủ, chỉ tựa vào trong lòng bàn tay ấm áp của Trương Hàng một chút liền ngủ mất. Trương Hàng cũng đặt lên mặt cún con một nụ hôn, sau đó ôm hắn yên giấc.
Trong mộng, cậu mơ thấy bản thân nuôi cún con cả đời, mà cún con cũng dần dần trưởng thành, làm một chú chó Labrador trưởng thành, tuổi thọ cũng không chỉ có mười năm mà là vẫn mãi ở bên cạnh cậu, mãi cho đến khi một người một chó đều già rồi, hàm răng cũng không cắn nổi thức ăn nữa, bọn họ vẫn cứ ở cạnh nhau.
Thế nhưng… có lẽ vẫn còn một chút tịch mịch.
Đã không có ai giả vờ làm trẻ con giận dỗi cùng cậu, đã không còn người thích show ân ái trước mặt người khác để chứng minh sự tồn tại của mình, không còn ai dùng cánh tay rắn chắc hữu lực ôm cậu.
Trương Hàng nghĩ, quả nhiên bản thân quá tham lam rồi, có người thì muốn chó, lúc có chó lại nhớ đến người.
Nếu như vạn sự không thể chu toàn, như vậy cậu tình nguyện Lục Thừa Nghiệp vẫn là con người.
Trương Hàng ôm lấy ý nghĩ như vậy mở mắt ra, đã là một ngày mới, ánh mặt trời ấm áp sưởi ấm làn da, lại tiến vào trong lòng. Ở trong ánh nắng ban mai rực rỡ mà cậu không thể nhìn thấy, một thanh âm khàn khàn vang lên bên tai Trương Hàng: “Tối hôm qua em đã nói, là người hay chó đều thuận theo anh. Em cũng đừng xem chuyện này như giấc mộng đấy.”
Giữa lúc mơ hồ nửa ngủ nửa tỉnh, cậu liền bị người kia ôm vào trong lòng, rơi vào trầm luân vô tận.
Quả nhiên… vẫn là lúc làm chó tương đối ngoan!
Trương Hàng mơ mơ màng màng nghĩ, cố sức ôm lấy Lục Thừa Nghiệp, đáp lại nhiệt tình của hắn.
Là người là chó nào có khác biệt gì đâu? Chỉ cần đối phương là Lục Thừa Nghiệp, như vậy cậu liền có cả thế giới trong tay.