Chương 16

Trương Khải Minh mấy ngày tiếp theo không ngừng lui tới, phần lớn đều chọn lúc Tiếu Nhâm không có ở nhà, ông kiên trì muốn dẫn Trương Hàng về, thậm chí còn biểu thị mình có thể vì nuôi dưỡng Trương Hàng mà không tái hôn. Trương Hàng không đồng ý, cậu cũng không phải vì tự tôn của mình mà không để ý đến ý tốt của người khác, càng không phải loại người không biết nhìn tình huống. cậu đồng ý để Trương Khải Minh tiếp tục trả phí nuôi dưỡng cho mình, lại không chịu dọn về, cậu không muốn cuối cùng lại gây sự đến mức Trương Khải Minh ngay cả huyết mạch của mình cũng không có.

Hai người giằng co thật lâu, Tiếu Nhâm rốt cục cũng nghe nói chuyện này, hắn còn cảm thấy rất kỳ quái, không hiểu vì sao Trương Hàng lại không muốn về ở với cha mình, hiện tại rõ ràng ngày tháng khó khăn như vậy, hắn mỗi ngày nhìn Trương Hàng sờ tới sờ lui đều khó chịu thay cậu, hiện tại có người nguyện ý chiếu cố cậu, vì sao lại không quay về.

Trương Hàng chỉ cười khổ một tiếng, mang theo áy náy biểu thị bản thân sẽ mau chóng tìm được nhà mới để thuê, sẽ không làm phiền hắn nữa.

“Không không không, anh không phải có ý này, ” Tiếu Nhâm vội vã xua tay, “Kỳ thực anh còn rất thích em ở đây, có thể giúp anh chia sẻ tiền thuê nhà, Đại Hắc còn ngoan như vậy. Thế nhưng anh cho rằng, em cần có người thân chiếu cố.”

Trương Hàng cũng không giải thích, có một số việc không thể tùy tiện nói ra tranh thủ người khác đồng tình, thân thế của cậu còn quan hệ đến mặt mũi của Trương Khải Minh, cậu không muốn ba ba khó xử.

Thế nhưng suy tính đó của Trương Hàng căn bản lại không tồn tại trong suy nghĩ của bà Trương, lúc bà tìm tới Trương Hàng thì Tiếu Nhâm cũng vừa lúc ở nhà. Hắn thấy người gõ cửa là một bác gái còn tưởng là người trong tiểu khu này, bởi vì Tiếu Nhâm là cảnh sát, còn rất nhiệt tình, thế nên những bác gái trong khu này có gặp phiền phức gì đều thích chạy tới tìm hắn hỗ trợ.

“Bác gái, bác đến đây có chuyện gì không??” Tiếu Nhâm mở cửa mời bà Trương vào nhà.

Bà Trương đối diện với vị cảnh sát trẻ tuổi này vẫn rất khách khí, chỉ là giọng điệu của bà có chút không tốt lắm, nói: “Bác là mẹ của Trương Khải Minh, bác đến tìm Trương Hàng..”

Tiếu Nhâm có chút chần chờ, hắn tuy rằng sơ ý, thế nhưng bởi vì nghề nghiệp nên cũng là trong thô lỗ có tinh tế, bình thường chuyện của mình vô cùng tùy tiện, thế nhưng ở một vài tình huống hắn lại có trực giác rất nhạy bén. Chỉ một câu nói vừa rồi hắn đã ý thức được không ít tình huống, bà Trương dùng từ ” Mẹ của Trương Khải Minh”, mà không phải “Bà nội của Trương Hàng”, hơn nữa mỗi lần Trương Khải Minh tìm đến Trương Hàng thì đều gọi cậu là “Hàng Hàng”, thế nhưng bác gái này lại gọi tên thật.

Vì lý do an toàn, hắn cũng không lập tức đi gọi Trương Hàng đang ngủ trong phòng mà lên tiếng hỏi: “Xin hỏi, không biết bác đến vì việc gì?”

Bình thường trong lúc nói chuyện phiếm với Trương Hàng, Tiếu Nhâm nhận thấy được Trương Hàng đối với Trương Khải Minh là phi thường kính yêu, cũng tin tưởng ba ba đối xử với mình rất tốt. Thế nhưng, mặc dù cậu không nói ra miệng, thế nhưng Tiếu Nhâm vẫn lờ mờ nhận ra Trương Hàng đối với cha mẹ của Trương Khải Minh có một chút lảng tránh. Vì vậy Tiếu Nhâm mới muốn hỏi rõ mục đích đến đây của bà Trương, nếu như đối phương thật sự có ý đồ không tốt, trước hết vẫn không nên để Trương Hàng đi ra gặp mặt, đứa trẻ còn nhỏ như vậy… đã rất đáng thương rồi.

Nhưng mà, thính lực của Trương Hàng thập phần nhạy cảm, mặc dù còn đang ngủ trưa nhưng đã sớm nghe được thanh âm ngoài cửa, Lục Thừa Nghiệp tự nhiên cũng nhận được giọng nói của bà Trương. Lúc Đại Hắc còn nhỏ, mỗi cuối tuần Trương Hàng đều dẫn hắn đi thăm nhà ông bà nội, khi đó thanh âm của bà Trương là hòa ái dễ gần tràn ngập yêu thương, mà bây giờ, thanh âm của bà giống hệt như ngày đó chỉ trích Trương Hàng, vô cùng lạnh lẽo.

Lục Thừa Nghiệp thấy Trương Hàng muốn ra ngoài liền đứng chặn cửa, không cho cậu rời đi.

Trương Hàng muốn mở cửa vài lần đều bị Đại Hắc liếʍ ngón tay kéo lại, có chút dở khóc dở cười, ngồi xổm xuống vuốt ve cổ đối phương, thấp giọng nói: “Bà là bà nội tao, nhiều năm như vậy chưa từng nặng lời với tao câu nào. Mặc kệ hôm nay bà đến đây với mục đích gì, tao làm cháu trai, bị bà nội mắng một trận cũng không có gì to tát, không phải sảo?”

Lục Thừa Nghiệp vùi đầu vào cổ của cậu, đứa bé hiểu chuyện như vậy, có thể nào đừng khiến cậu bị tổn thương nữa hay không?

Bọn họ đều rõ ràng bà Trương và Trương Khải Minh không giống nhau, tình cảm của bà phi thường trực quan, lúc là cháu ruột thì thương yêu đến tận đường tơ kẽ tóc, khi không phải thì chán ghét đến tận xương tủy. Bà không có tâm lý mâu thuẫn phức tạp như Trương Khải Minh, bà đối với Trương Hàng chỉ có ác ý sâu đậm.

Trương Hàng không phải là không biết chuyện này, thế nhưng cậu vẫn cứ muốn bước ra ngoài, cũng không phải cậu còn sót lại một tia vọng tưởng mà là cậu biết rõ mình phải đối mặt với bà Trương. Mặc kệ có liên hệ máu mủ hay không, cảm tình mười lăm năm vẫn ở đó, nếu như ngay cả hiện tại cậu cũng không dám bước ra, đem bà nội chặn lại ngoài cửa, sợ hãi ngôn ngữ tàn khốc mà trốn kín trong căn phòng này, như vậy tương lai của cậu đại khái cũng chỉ chật hẹp như vậy.

Hai người còn sống không có khả năng vĩnh viễn không gặp gỡ, cậu có thể tránh được ngày hôm nay không có nghĩa là sau này cũng không cần đối mặt. Trương Hàng hiểu được đạo lý này, cậu mới mười sáu tuổi, những việc hiểu được so với người bình thường nhiều hơn không ít, mà suy nghĩ cũng lại càng thấu triệt.

Lục Thừa Nghiệp chậm rãi tránh đường, thế nhưng thân thể vẫn kiên định đứng bên cạnh Trương Hàng, hắn sẽ bảo hộ cậu.

Vừa bước ra khỏi phòng, Tiếu Nhâm đang nói lời khách sáo với bà Trương, nỗ lực dò hỏi ý đồ đến đây của đối phương, nhìn thấy Trương Hàng mở cửa liền vội vã nháy mắt muốn cậu về phòng, chỉ là qua nửa ngày liền chán nản cúi đầu. Mẹ nó, quên mất Trương Hàng là không nhìn thấy! Đôi mắt của thiếu niên quá đẹp, quá thâm thúy, luôn luôn dễ làm cho người ta quên mất nó đã không thể nhận thấy ánh sáng nữa.

“Bà nội.” Trương Hàng được Đại Hắc giúp đỡ chậm rãi ra đến phòng khách, men theo phương hướng thanh âm mà gọi một tiếng.

Mà bà Trương vốn đang nói chuyện nghe vậy thì thân thể cứng lại một chút, lập tức chuyển mắt về phía Trương Hàng, quan sát trên dưới một lượt. Đứa trẻ này nửa năm không gặp đã cao hơn, bất quá cũng gầy, đôi mắt không giống trước đây ngây thơ hoạt bát mà lại luôn toát ra một vẻ man mác bi thương. Bất quá, cũng có thể là nó đã bị mù bên mới khiến bà có cảm giác này.

Bà Trương hít sâu một hơi, đè xuống cơn giận trong lòng, nói: “Đừng gọi ta bà nội, ta không muốn nghe cái chữ đó.”

Trương Hàng vốn đã dự liệu được thái độ của bà đối với mình, cũng không quá bi thương mà dò hỏi: “… Vậy, bà nội Vương? Con có thể gọi bà như vậy chứ.”

Bà Trương tên thời con gái là Vương quế anh, bà là người lớn tuổi, mặc kệ thế nào Trương Hàng đều hy vọng có thể gọi bà một tiếng bà nội, cho dù chỉ sợ trong mắt bà bọn họ đã sớm là người xa lạ bình thủy tương phùng.

“Mày cứ muốn đeo bám làm người nhà của tao như vậy?” Vương Quế Anh đã không thể kềm chế được cơn giận, quát to.

Thần sắc của Trương Hàng không hề thay đổi, cậu cũng không có phản bác lời nói của Vương Quế Anh, có vài lời cho dù đính chính cũng không có ý nghĩa, mặc kệ là cãi nhau hay phân trần, ý nghĩ của đối phương đã không thể thay đổi.

Thế nhưng Tiếu Nhâm lại là có chút không thích nghe, bác gái này từ lúc vừa vào nhà sắc mặt đã không tốt, cũng không lịch sự, hắn ngay cả trà nóng cũng đã rót rồi, bác gái một ngụm cũng không uống, thật giống như người ta thiếu nợ bà, còn chỉ đích danh muốn Trương Hàng ra hầu hạ.

“Bà kia” Tiếu Nhâm nói rằng, “Hàng Hàng cũng không đeo bám gì nhà các người cả, em ấy là đang ở nhà tôi. Chính là chú Trương nhà các người không ngừng đến tìm Hàng Hàng, từ lúc chú ấy đến đây Hàng Hàng đều ăn không ngon ngủ không yên. Bà xem, vành mắt đều đen rồi.”

Hắn thuận lợi sờ sờ vài cái lên mắt Trương Hàng, Đại Hắc thấy vậy liền từ xa nhảy đến cắn lấy ngón tay của hắn, bất quá cũng không dùng sức, chỉ nhẹ nhàng dùng miệng ngậm lấy, không để ngón tay của hắn lộn xộn mà thôi.

Hừ hừ, Hàng Hàng nhà chúng ta mùi thơm lại dễ nhìn, ai cho ngươi lúc nào cũng tay chân táy máy.

Loại mô thức này trong nhà vẫn thường xuyên phát sinh, Tiếu Nhâm đã thành thói quen, hắn bất đắc dĩ đem ngón tay mình rút ra khỏi miệng Đại Hắc, còn dùng khăn giấy không ngừng lau lau.

Bà Trương cũng không có tâm tình quản hỗ động giữa Tiếu Nhâm và Đại Hắc, bà nói với Trương Hàng: “Triệu Hiểu Liên dẫn mày rời đi, thằng Minh đồng ý trả tiền, đưa nhà cho ả đã là ân huệ cực lớn rồi, hiện tại lại còn phải nuôi một đứa mù như mày, mày nói xem, nếu không phải đeo bám nhà chúng tao thì là gì? Mày vì sao không đi theo con ả Triệu Hiểu Liên kia đi? Nó mới là mẹ ruột của mày!”

Vương Quế Anh tự nhiên cũng không muốn ở trước mặt người ngoài như Tiếu Nhâm nói ra chuyện Trương Khải Minh đã bị cắm sừng hết hơn mười năm mất mặt như vậy. Thế nhưng ý tứ trong lời của bà tự nhiên cũng khiến người thông minh như Tiếu Nhâm hiểu được, chuyện Trương Hàng giấu diếm lâu như vậy, cuối cùng vẫn bị bà Trương nóng nảy làm lộ ra.

Chẳng trách, ngày đó khi Trương Hàng được Đại Hắc dẫn đến đồn công an đã nói, ba ba có thể sẽ không quản chuyện của cậu. Khi đó, Tiếu Nhâm cũng không hiểu vì sao một câu đơn giản của thiếu niên này lại khiến mình đau lòng như vậy, hiện giờ hắn đã biết nguyên nhân.

Cậu thật sự đã không có nhà để về.

Nhìn thái độ hiện tại của bà Trương, rõ ràng thấy được bởi vì có sự hiện diện của người ngoài như hắn nên bà đã dằn cơn giận lại, mà trước đây trong lời nói của Trương Hàng lại kiêng kỵ cha mẹ của Trương Khải Minh như vậy, chỉ sợ trước kia cũng đã từng phát sinh chuyện bất kham gì đó. Vì sao Trương Hàng lại không muốn đi theo Trương Khải Minh chứ, bởi vì nơi đó căn bản cũng không phải chỗ để quay về, chỉ là một chốn dừng chân cất giấu nhiều mâu thuẫn, cuối cùng cũng sẽ có một ngày sẽ bùng nổ mà thôi.

Trên thực tế, cho dù hiện tại Trương Hàng vẫn chưa trở về, những mâu thuẫn này đã muốn bùng nổ.

Trương Hàng “nhìn” Vương Quế Anh, cậu thật sự không biết phải trả lời vấn đề này như thế nào. Ký ức cái ngày bị bỏ rơi đối với cậu hiện giờ vẫn giống như còn đang chảy máu, trải nghiệm cô đơn hoảng hốt hôm đó, khi một mình côi cút kéo vali rời khỏi nhà cậu hoàn toàn không muốn nhắc lại. Trương Hàng lắc đầu nói: “Con không có hứa với ba ba sẽ theo người về nhà, bà chỉ cần khuyên ba thêm vài câu, ba chắc chắn sẽ hiểu.”

“Thế nhưng mày vẫn còn gọi thằng Minh là ba!” Vương Quế Anh nghe được một từ như vậy thì trong lòng không khỏi phẫn nộ, cảm giác giống như quá khứ mười mấy năm qua đều đang cười nhạo mình, bà lập tức đứng dậy nói, “Mày có biết bởi vì một tiếng ba này mà con tao không muốn tái hôn. Rõ ràng hiện tại có một cô gái rất tốt muốn gả cho nó, người ta là người có học thức lại chưa từng kết hôn, nguyện ý gả cho thằng Minh nhà tao, vì nó sinh con dưỡng cái, vậy mà nó lại vì mày mà không muốn kết hôn, vì mày vẫn còn gọi nó là ba!”

Trương Hàng hít sâu một hơi, cảm giác ngay cả trái tim của mình cũng đang run rẩy, cậu vẫn cho rằng mình có thể kiên cường đối mặt với những chỉ trích của bà Trương. Chỉ là bây giờ, cậu phát hiện bản thân kỳ thực vẫn rất mong manh, cậu có chút ủy khuất hướng về Vương Quế Anh, nói “Cho nên sau này con ngay cả quyền lợi gọi ba cũng không có sao? Thế nhưng như vậy ba sẽ rất thương tâm, ông ấy đã nuôi con hơn mười năm, con làm sao có thể phủ định đoạn thời gian dài như vậy?! “

“Phịch” một tiếng, Vương Quế Anh liền quỳ xuống đất, nói với Trương Hàng “Con buông tha cho nó đi, đừng gọi nó là ba nữa, cứ để nó coi như mình đã nuôi con chó con mèo không lương tâm gì đó đi, như vậy nó có thể khăng khăng một mực kết hôn rồi không phải sao! Cứ coi như bà già này van xin con!”

Trương Hàng hơi ngửa đầu, cũng không phải đang tạo dáng giả u buồn bốn mươi lăm độ nhìn trời, mà là cậu không muốn bật khóc. Truyện Tiên Hiệp

Mặc dù, cậu rất không có tiền đồ mà rất muốn khóc.

————

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Thương tổn lớn nhất không phải là cho ngươi một cái tát mà là phủ định nhân sinh cả đời của ngươi, nói cho ngươi biết, vài mươi năm cuộc đời ngươi đều là vết dơ trong lòng người ta.