Vài ngày sau, đài Hà Mã đã chính thức công bố danh sách khách mời.
Tổng cộng có 5 gia đình, ngoài một ngôi sao nhí có chút tiếng tăm, phần còn lại là các bậc phụ huynh từng là ngôi sao nổi tiếng, trong số các bậc phụ huynh lỗi thời Quách Lâm là người có độ nổi tiếng cao nhất, vì vậy mức độ thảo luận cũng cao.
Những năm gần đây bà luôn ở trạng thái ở ẩn, đột nhiên quay trở lại làm việc, không thể không hồi hộp phấn khích, bà không kiềm chế được việc tìm kiếm các từ khóa liên quan đến mình, bà lo lắng mình không có nhiệt độ tìm kiếm, lại sợ bắt gặp tin tiêu cực.
Quả nhiên, định luật Murphy* không lừa dối bà:
*Những điều xấu có thể xảy ra, nó luôn có thể xảy ra.
Hầu hết các từ khóa là "Quách Lâm lấy một người đàn ông giàu có, quan hệ gia đình căng thẳng", "làm mẹ kế khó khăn, nữ thần và con riêng khắc khẩu".
Quách Lâm: "............"
Nhấp vào từ khóa, nội dung phong phú hơn, sống động hơn: "Chồng giàu có của Quách Lâm là Chủ tịch tập đoàn Vanh Thắng, mặc dù công ty được An Trí Viễn phát triển, nhưng người sáng lập là cha anh ta, ông lão đã qua đời, nhưng bà lão vẫn còn cổ phần, tất nhiên là có tiếng nói, Quách Lâm kết hôn phải cúi đầu trước người khác."
"Gia tộc giàu có coi thường nữ diễn viên, nghe nói điều kiện kết hôn của Quách Lâm là phải rời showbiz. Giờ lại quay lại kiếm tiền, không lẽ đã ly hôn?"
"Gia tộc An cũng gọi là gia tộc giàu có sao? Tôi nghĩ gia tộc giàu có nhất phải lên Forbes, Vanh Thắng thậm chí chưa lên sàn?"
"Kiến thức nóng: công ty công nghệ của người giàu nhất còn chưa lên sàn, An Trí Viễn có tài sản hơn trăm triệu, thậm chí còn không được coi trọng, không biết giá trị của bản thân là bao nhiêu?"
"Từ trước không thích Quách Lâm, quả nhiên là mẹ kế độc ác, đau lòng đứa con riêng."
"Bỏ đại tiểu thư thừa kế tập đoàn mà cưới bình hoa làng giải trí, chẳng trách mẹ chồng không thích."
"Viết huyết thư, cầu mang con riêng lên show!"
"Cô ta chắc chắn không dám đưa lên, nhưng vẫn rất mong chờ, trước ống kính thể hiện cảnh phim cung đấu của gia tộc giàu có, đánh nhau đi, đánh nhau đi [hehe]."
Quách Lâm đóng trang web lại.
Những tin đồn nửa thật nửa giả này, cùng với sự ác ý vô cớ, cùng ập tới, hòa thành cảm giác ngột ngạt quen thuộc, đau khổ, nhưng vẫn không kiềm chế được sự hồi hộp, những lời chỉ trích xấu này dường như lập tức đưa bà quay trở lại trạng thái công việc trước đây.
Tinh thần cống hiến cho sự nghiệp đã bị cuộc sống tầm thường mài mòn của Quách Lâm bỗng nhiên hồi sinh, lập tức tinh thần chiến đấu dâng cao.
Chỉ có một điều vẫn còn do dự: Chước Bảo thì sao? Tâm can bảo bối của bà sẽ bị suy đoán độc ác đeo bám sao?
An Trí Viễn khuyên nhủ như thế này: "Em đừng lo lắng quá nhiều, Chước Bảo muốn đi thì cứ đi, đừng có gánh nặng tâm lý. Sợ gì lời bình luận lung tung cư của dân mạng? Nó cũng không đọc được, nó chỉ mới biết được mấy chữ?"
Quách Lâm: "..."
Mặc dù góc độ an ủi khá lạ, nhưng phù hợp một cách đáng ngạc nhiên.
"Đến lúc nó lớn, chương trình này đã bị mọi người quên từ lâu. Hơn nữa, những điều trên mạng có thể tin được sao? Nói anh ép em rời nghiệp diễn ?" An Trí Viễn phẫn nộ nói, "Anh có phải là tàn dư chế độ phong kiến đâu? Gia đình mình làm gì có ngai vàng gì để thừa kế!"
An Trí Viễn thật sự không phải là tàn dư chế độ phong kiến, tuy nhiên có người ý đồ xúi giục lão thái thái làm "hoàng thái hậu".
Anh trai cả của An Trí Viễn, An Đạm Bạc đọc từng chữ một những bình luận trên mạng cho bà nội nghe: "Nghe thấy là thấy giả, bây giờ truyền thông vô lương tâm nói Quách Lâm là mẹ kế độc ác, ai biết đâu mối quan hệ mẫu tử của họ rất tốt! Nói xấu lan truyền 500 lần sẽ đi tù!"
An lão thái thái được bảo dưỡng tốt, gần 70 tuổi nhưng trông chỉ hơn 50, chỉ có đường nhăn ở khóe mắt hơi sâu, nhìn có vẻ khắt khe, bà cắt ngang lời An Đạm Bạc, "Nói với Trí Viễn, không phải bảo đưa con lên TV à? Không thể thiên vị, phải đưa cả Tiểu Cẩn lên nữa!"
An Đạm Bạc bất đắc dĩ nói: "Mẹ à, tính cách của em 3 mẹ biết mà, quá chiều vợ nó, con không dám nói đâu!"
Điều này thì đúng thật, hiện tại tập đoàn do An Trí Viễn quyết định tất cả, họ hàng xa gần nhờ An Trí Viễn mà ăn, hoàn toàn không dám chọc giận ông, chỉ dám làm vài chiêu trò sau lưng.
Dù sao, một nét bút không thể viết ra hai chữ "An", nếu gia đình An Trí Viễn không hòa thuận, hai đứa trẻ đấu tranh nội bộ, con cháu bên họ hàng có thể có phần để hưởng phúc.
An lão thái thái hoàn toàn không biết tâm tư hoa mỹ của các con trai, chỉ đơn thuần không thích dâu thứ ba Quách Lâm, không vui nói: "Con là anh cả mà chuyện nhỏ nhặt còn không dám nói à?"
Nói thế nhưng An lão thái thái cũng không dám trực tiếp ra lệnh cho An Trí Viễn, mà gọi điện cho cháu nội An Cẩn.
Bà biết An Cẩn và Quách Lâm quan hệ căng thẳng, vì vậy rất sẵn lòng để công chúng thấy Quách Lâm là mẹ kế độc ác đến thế nào.
Những ngày này Quách Lâm có mục tiêu mới, nên việc dạy con với phương pháp nhồi nhét cũng nới lỏng không ít, tập trung toàn tâm toàn ý chuẩn bị hành lý cho chuyến công tác.
Đây là lần đầu tiên bà chính thức nhận công việc sau vài năm im ắng, nói không hồi hộp là giả.
"Son, kem nền, kem dưỡng ẩm đều có, quần áo... phải mang kem chống nắng cho trẻ em nữa chứ?"
An Trí Viễn ôm máy tính xách tay đi ngang qua bên bà, lẩm bẩm: "Địa điểm quay phim là ở thành phố này, bên đó là mùa đông rồi, mang kem chống nắng làm gì?"
"Không được! Da Chước Bảo nhạy cảm lắm!" Quách Lâm ra hiệu cho con trai mình, "Con có muốn thoa kem chống nắng không?"
An Dữ Chước đứng bên cạnh xem náo nhiệt, lê đuôi Pikachu: "?"
An Trí Viễn không đồng ý: "Con trai mà, thoa cái gì kem chống nắng, Chước Bảo con nghĩ sao?"
"..." An Dữ Chước cân nhắc một lúc, quyết định sử dụng chiêu thức hoàn hảo của em bé loài người ------ giả ngu.
Cậu chớp chớp đôi mắt to, sau đó nhắm vào Lục Dư bên cạnh, bay lên: "Pikachu Pikachu! Da Da Da!"
Lục Dư là đứa trẻ rất thông minh, tự động theo sau mông của An Dữ Chước dọn đồ chơi, bây giờ tay vẫn cầm một nắm Lego, bất ngờ bị tấn công, Lego rơi tung tóe, nhưng cậu ta vô thức ôm cục bột nhỏ, theo phản xạ hỏi với vẻ lo lắng: "Có va trúng gì không?"
An Dữ Chước nhảy rất khéo léo, ai cũng không bị thương, nghe vậy chỉ là cười tiếp tục giả ngốc.
Dự định lẩn tránh câu hỏi của ba mẹ bằng mọi giá!
------Chuyện tán tỉnh của hai người họ, cậu không quan tâm !